TRUYỆN FULL

[Dịch] Trường Sinh: Khởi Đầu Là Thợ Săn

Chương 174: Không giết họ Diêm, dời nhà về Tây (2)

Chưa qua một ngày, cả phường Ngân Khê đã bị kinh động.

Nữ nhân trong nhà thì dỗ dành hài tử, nam nhân thì cẩn thận bọc xiêm y, ra ngoài cửa kiểm tra tình hình.

Không ít người ra khỏi nhà, hoặc lang thang ở trên đường, hoặc là tra ra được ngọn nguồn liền đi tới đứng bên cạnh Ngân Khê trông về phía xa, nhìn vào giữa đảo.

Trung tâm hồ gần như trở thành địa ngục, các loại tiếng kêu la thảm thiết đang từ trên đảo truyền đến.

Chẳng mấy chốc, đệ tử của Huyết Đao môn cũng đi tới ven hồ, người trực đêm nay nhìn ra xa, chỉ cảm thấy sởn gai ốc, bởi vì căn bản không giống như bị địch tập kích, cái cảm giác u ám lạnh thấu xương, cách một cái hồ rộng như vậy vẫn còn cảm nhận được.

“Các ngươi canh giữ nơi này, không cho ai tới gần, ta đi báo cáo cho đại nhân.” Đệ tử Huyết Đao môn trông coi ra lệnh cho đám tạp dịch, sau đó vội vàng cưỡi ngựa chạy tới nội thành, gõ của đại môn.

Lát sau.

Nội thành trở nên huyên náo.

Đêm khuya rét lạnh, Thiết Sát gọi A Đại, lại sai hai gã đệ tử nội môn, tập hợp với một đám đệ tử ngoại môn, đệ tử ngoại vi, tạp dịch rồi vội vã đi ra ngoài thành.

Mà bởi vì chuyện liên quan đến chợ đen, Thiết Sát cho người thông báo Lý trưởng lão và tóm tắt tình huống chợ đen lúc này, về phần Lý Nguyên tính như thế nào, Thiết Sát không quản được, hắn cũng không dám quản.

Lý Nguyên nhận được tin tức, nhưng cũng không lên đường ngay, mà đánh thức Diêm nương tử cùng bà chủ, bảo các nàng mặc xiêm y, đồng thời hắn nhanh chóng gọi Vương thẩm cùng tứ nha hoàn Mai Lan Trúc Cúc, để cho các nàng chuẩn bị, lát nữa không chừng nói đi là đi, không thể dừng lại.

Vương thẩm cũng không hỏi nhiều, thức hai đứa nhỏ dậy, lại u sầu đi gói ghém hành lý.

Tứ nha hoàn Mai Lan Trúc Cúc cũng động thân, người thì chuẩn bị xe ngựa, người thì giúp Vương thẩm chuẩn bị đồ đạc.

Lý Nguyên nhanh chóng trở về phòng, trực tiếp gọi bạch tước đang bay vòng quanh huyện Sơn Bảo.

bạch tước vỗ cánh, bay nhanh tới gần chợ đen.

“Sao vậy, tướng công?” Diêm nương tử hỏi.

Bà chủ ở trong bóng tối nhìn hắn, thần sắc có chút kinh hoàng, hiển nhiên là bị bầu không khí nghiêm trọng này dọa sợ.

Lý Nguyên đem hai nữ nhân ôm vào trong lòng, hai tay một trái một phải nhẹ nhàng vuốt ve bụng các nàng, hai ngày trước đại phu trong thành đã kiểm tra, có hỉ, là song hỉ!

Vào thời khắc này, hắn không muốn rời khỏi nương tử nhà mình.

Thấy hai nữ nhân đều có chút hoảng hốt, hắn ôn nhu khuyên nhủ: “Không có chuyện gì đâu, chẳng qua…. là chúng ta chắc phải chuyển nhà.”

“Chuyển nhà?” Bà chủ lại kinh ngạc, khẩn trương hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Lý Nguyên nói: “Được rồi, Tiết tỷ, Diêm tỷ, nhiệm vụ của các nàng bây giờ chính là an tâm mà sinh ra hài tử của chúng ta, những thứ khác tự ta có tính toán…

Tóm lại, các nàng chỉ cần biết bên ngoài mưa gió ra sao cũng đã có ta ngăn cản, về phần gió này mưa này rốt cuộc như thế nào, trước hết đừng hỏi.

Vạn nhất bị dọa là điều không tốt.”

“Vâng, nghe lời tướng công.” Diêm nương tử ngáp một cái, nghiêng đầu nhu thuận dựa sát vào trong lòng Lý Nguyên.

Bây giờ đã là rạng sáng, mà gần đây cô trở nên rất ham ngủ, hiện tại bị đánh thức, nên buồn ngủ vô cùng.

Bà chủ cũng không nói gì, từ bên cạnh ôm eo nam nhân nhà mình, nghiêng mặt đặt trên đùi hắn.

Lý Nguyên thò tay nắm Long Thương Đao giấu dưới gối, tùy thời để dùng.

Long Thương Đao lúc này chỉ là một ống kim loại dài bằng nửa cánh tay, cầm vào như băng mà nặng nề.

“Diêm tỷ, Tiết tỷ, quần áo dù sao cũng đã mặc xong, trước các nàng ngủ đi, ta ngồi ngay bên giường, nếu không ổn, ta liền mang hai người rời đi.”

Hai nữ nhân mơ mơ màng màng đáp lời, liền bọc quần áo chui vào trong chăn.

Lý Nguyên ngồi ở bên giường trong bóng tối, hơi hơi nhắm mắt, sau đó mở mắt nhìn bầu trời xa xa.

Bạch tước vỗ cánh, đậu trên cành cây ven hồ.

Lúc này, Thiết Sát đã sớm chạy tới bên hồ, xua tan đám người rời xa nơi này.

Tạp dịch Huyết Đao môn đông nghịt cầm đao trên tay, phòng thủ bên ngoài một vòng lại một vòng, sơ sơ đếm tới đếm lui cũng trên trăm người, còn chưa bao gồm đệ tử ngoại vi và đệ tử ngoại môn.

Từng ngọn đuốc bốc lên ngọn lửa hừng hực, đốt cháy mãnh liệt trong đêm, như rắn đỏ quỷ vũ, chiếu sáng khuôn mặt cứng ngắc và hoảng sợ của mọi người nơi này, phía trước là nam nhân áo bào trắng râu quai nón.

Thiết Sát nhíu mày ngưng trọng nhìn ra xa giữa hồ, A Đại vóc dáng gầy gò đứng phía sau hắn.

“Môn chủ, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” Một đệ tử nội môn run giọng nói: “Này không giống như bị địch tập kích, ngược lại là…”

Nói xong, y không dám nói tiếp, dường như chữ kia trong đêm tối là từ cấm kỵ.

Thiết Sát cất cao giọng nói: “Sợ cái gì? Có cái gì mà không dám nói? Tà đản thôi mà!”

Thanh âm của hắn trầm ổn mà lại tự tin, hơn nữa nhờ vào uy danh thường ngày của hắn, nỗi sợ hãi trong lòng chúng đệ tử lập tức bị đè xuống, ồn ào cùng hoảng loạn xung quanh dần dần bình ổn lại.

Thiết Sát đột nhiên nói: “Trong đại ngục của huyện nha hẳn là còn tù nhân sắp sửa bị xử trảm?”

Có đệ tử trả lời: “Vâng, môn chủ, còn có mấy người nữa.”

Thiết Sát nói: “Mang hết đến đây.”

“Dạ vâng.”

Chẳng mấy chốc, có năm tử tù bị áp giải tới.

Thiết Sát cũng không nhìn bọn họ, nói: “Hiện tại cho các ngươi một cơ hội sống.”

Tử tù còn đang sững sờ, bên cạnh có đệ tử đạp một cước, nói: “Đây là Thiết môn chủ!”

Năm tử tù mới phản ứng lại, vội vàng bái lạy, luôn miệng nói: “Đa tạ môn chủ, đa tạ môn chủ!”

Thiết Sát chỉ chỉ xa xa nói: “Thấy hòn đảo kia chứ? Trên đảo có ma quỷ… hiện giờ, bọn chúng tồn tại ngay trên đảo, sẽ không đi ra.

Vậy bây giờ, các ngươi bốc thăm, những kẻ nào bốc trúng thì đi thuyền qua đó.

Sau khi đi qua, không cần lên đảo, ở bên cạnh đảo chờ nửa nén nhang, thời gian vừa kết thúc liền có thể trở về, sau khi trở lại… các ngươi có thể về nhà.”

Một tử tù nói: “Vậy người không bốc được thì sao?”

Thiết Sát nói: “Vậy tiếp tục quay về ngục, chờ đợi xử trảm.

Nhưng nếu người đầu tiên bốc trúng lại chết, vậy các ngươi vẫn còn cơ hội…”

Các tử tù im lặng, nhưng cũng hiểu, bọn họ không còn lựa chọn nào khác.

Thiết Sát tự nhiên biết “quỷ vực” và “quỷ môn”.

Hắn tuy rằng không rõ vì cái gì quỷ vực ở Trung thị bộc phát, dù sao chuyện này Đinh lão cũng không biết.

Đinh lão chỉ biết là không nên tiến vào quỷ vực, đừng cho nó ăn, vậy thì không sao.

Nhưng sự bùng nổ đột ngột này, vượt ra ngoài phạm vi vốn hiểu biết của lão.

Nhưng có một điều Đinh lão chắc chắc, đó chính là… bất kể ở nơi nào, quỷ vực đều tồn tại biên giới.

Thiết Sát hiện tại muốn thử chính là biên giới mới của quỷ vực.

Năm tử tù, từng người một đi thuyền qua.

Người đầu tiên đến bờ đảo, không lên bờ, sau đó đột nhiên hoảng sợ hô tô, rồi lảo đảo ngã nhào xuống nước, không bao giờ nổi lên nữa.

Người thứ hai, đứng cách xa hơn một chút, kết quả cũng giống như vậy.

Người thứ ba, tiếp tục lại xa hơn tên vừa nãy, vẫn chết như cũ, lúc này Thiết Sát mới nhìn rõ ràng, đó là một bàn tay trắng bệch lộ ra từ dưới nước…

Người thứ tư cũng chết, Thiết Sát thấy được nửa khuôn mặt trương phù, điều này làm cho hắn hoàn toàn khẳng định toàn bộ chợ đen đã biến thành quỷ vực.

Người thứ năm cuối cùng sống sót trở về, tử tù mừng rỡ như điên trở lại trên bờ, Thiết Sát khoát tay nói: “Ngươi có thể đi.”

Đợi cho tử tù rời đi, Thiết Sát lại kéo một đệ tử, nhẹ giọng phân phó: “Đi giết hắn.”

Đệ tử kia cũng lặng lẽ rời đi.

Thiết Sát nhìn biên giới, khoảng cách cũng còn được.

Vì thế lại sai đệ tử nội môn vào thành vận chuyển năm khôi lỗi gỗ, đồng thời lại cho người mang đến không ít dầu lửa.

Hắn sẽ đốt chợ đen.

Quỷ, không có giải pháp..

Nhưng hắn muốn thử.