TRUYỆN FULL

[Dịch] Trường Sinh: Khởi Đầu Là Thợ Săn

Chương 173: Không giết họ Diêm, dời nhà về Tây (1)

Chợ đen, dưới ánh trăng, tuyết còn chưa tan, một tên tạp dịch gác đêm ngồi dưới mái hiên ở cửa vào mắng chửi lớn tiếng.

“Mùa đông rét như thế này, còn phải trực đêm, con mẹ nó lạnh quá… Lúc này làm gì có hàng đến nữa?”

“Này, đừng nói nữa, uống một ly không?” Một tạp dịch khác cười cười lấy chai rượu từ trong ngực ra, sau đó mở nút.

“Rượu gì mà thơm vậy?”

“Rượu tuyết phôi của tửu lâu Hành Vu, đặc biệt mùa đông mới có.”

“Được được, vậy cho ta một ly.”

Hai gã tạp dịch mỗi người cầm một chén, rót rượu lên, mỗi người uống cạn một ngụm, nói: “Rượu ngon, uống vào ấm hết cả người!”

Sau khi nói xong, tên kia nhìn tên tạp dịch còn lại, tay hắn bưng chén rượu mà run như cầy sấy, con ngươi như rớt ra ngoài, bên trong tràn đầy sợ hãi.

Tên còn lại bị nhìn chằm chằm như vậy, có chút sợ hãi, nhịn không được liền hỏi: “Ngươi, ngươi như thế nào lại không uống tiếp?”

Vừa dứt lời, một bàn tay trắng bệch đẫm máu từ trong quần áo hắn vươn ra, sau đó bóp cổ hắn.

Một tên tạp dịch khác sợ tới mức thét chói tai “Có quỷ”, hắn ném chén rượu, hoảng hốt chạy loạn, co giò bỏ chạy, nhào về phía trước.

Trên người hắn bị lạnh cứng, còn trong lòng là toàn bộ sự sợ hãi, nỗi sợ này khiến hắn muốn nhảy dựng lên, tiếp tục chạy về phía trước, còn chạy đến đâu thì hắn không nghĩ, và cũng không biết.

Nhưng hắn vừa động lại phát hiện thân thể không nhúc nhích nổi, bởi vì mắt cá chân của hắn bị thứ gì đó túm lại.

Tên tạp dịch sợ tới mức tè ra quần, nghiêng đầu thét lớn “A A”, lại thấy một “nữ nhân” trắng bệch, sưng phù, toàn thân là máu, tóc đen che mặt đang túm mắt cá chân hắn, sau đó bò về phía hắn.

...

“Hơn nửa đêm thì quỷ ở đâu hả?! Có cho người khác ngủ không?”

Ngoài cửa truyền đến tiếng la hét, làm cho đệ tử Đinh Tồn Phúc của Huyết Đao môn đang ngủ ở phòng trực phía Đông có chút tức giận,

Hắn kéo chăn ấm lên, lại cọ cọ nha hoàn âm ấm đang nằm trong ngực.

Nha hoàn cũng tỉnh, nói: “Đại nhân, lại tới nữa sao?”

Đinh Tồn Phúc nói: “Còn tới gì nữa hả? Ngươi lo ngủ đi.”

Nha hoàn không dám nhiều lời, liền nhắm mắt ngủ tiếp.

Cả hai người ngủ, nhưng làm cách nào cũng không ngủ được, bởi vì ngoài cửa quá ồn ào.

Đột nhiên, Đinh Tồn Phúc cả giận nói: “Ngươi đụng cái gì vậy?”

Nha hoàn vội vàng nói: “Đại nhân, ta… ta không cử động…”

“Không cử động? Không cử động là sao? Không…”

Đinh Tồn Phúc nhìn về phía chân, đã thấy chỗ giữa hắn và nha hoàn từ từ chậm rãi xuất hiện một đầu người, chăn đang nhô lên, mà đầu của nha hoàn so với lúc trước căn bản không còn khớp với nhau.

Đột nhiên, Đinh Tồn Phúc thấy đầu nha hoàn bắt đầu “quay tròn”, kèm theo tiếng xương vụn quái dị “răng rắc”, “ khanh khách”….

Đầu nha hoàn quay vài vòng, cổ bị vặn thành bánh quai chèo, hai mắt lồi ra.

Mà chỗ tấm chăn nhô lên chậm rãi bò ra một “nữ nhân” trắng bệch với bộ mặt vặn vẹo, tóc tai bù xù, một “nữ nhân” mắt không có lòng trắng…

...

Rõ ràng đã là rạng ráng, chợ đen này lại sôi trào lên, khắp nơi người người vội vàng chạy trốn.

Lý gia đột nhiên từ trong mộng bừng tỉnh, sau đó đột nhiên ngồi dậy, thần sắc lão trong bóng tối thoáng giật giật, nhanh chóng mang giày, cầm trường đao bên cạnh rồi rời giường.

Đao vào tay, xúc cảm lạnh lẽo quen thuộc khiến lão có vài phần bình tĩnh.

Thanh đao này là do các đời tổ sư của Yển Nguyệt môn truyền lại.

Mà tổ sư đời thứ nhất chính là vị tổ sư sáng lập ra Yển Nguyệt môn.

Tổ tiên huy hoàng, Lý gia đã không thể gặp lại, chỉ có thể tưởng nhớ, sau đó bóp cổ tay rồi thở dài.

Ban đầu lão đã nản lòng thoái chí, thầm nghĩ thu nhận một gã có thể an tâm truyền thừa công pháp bao đời của Yển Nguyệt môn, nhưng không ngờ tới lại thu nhận được một thiên tài.

Điều này làm lão vừa mừng rỡ, vừa mất mát, lại có chút chờ mong.

Tại sao vui mừng, không cần nhiều lời.

Còn mất mát, là do Lý Nguyên sinh ra trong thời đại Yển Nguyệt môn tiếng tăm lừng lẫy, thành tựu vang danh. Không! Cho dù không còn là thời đại lừng danh của Yến Nguyệt môn, mà chẳng qua trước lão một đời, hắn có thể vẽ ra "Sinh mệnh đồ lục" của Thổ Phách Công hay không, và không vô dụng như lão.

Về phần mong đợi, đệ tử thiên tài sinh ra có khả năng vẽ nên “Sinh mệnh đồ lục”, làm cho “Sinh mệnh đồ lục” hữu hình không hồn kia trở nên có hồn, khiến Yển Nguyệt môn truyền thừa ngày một tốt hơn được hay không? Lý gia

Bất luận như thế nào, đệ tử có ra sao, Lý gia đã hài lòng, mà sư đệ có nơi để về, lão cũng thỏa mãn, mà lúc này phản ứng đầu tiên của lão là địch tập kích, vì thế nhanh chóng mặc áo bào, mang theo trường đao nhảy ra khỏi cửa sổ, cấp tốc chạy đi tới sân, khởi động khôi lỗi.

Khôi lỗi trong nháy mắt động đậy, bắt đầu tuần tra trong sân.

Những người khác nếu mạo hiểm tiến vào nơi này thì sẽ bị khôi lỗi công kích.

Mà Lý gia biết viện này có nhiều “Chỗ đứng an toàn”, dù sao khôi lỗi cũng do chính tay lão thiết lập.

Làm xong xuôi hết thảy, Lý gia coi như đã có đường lui, vì thế liền tính toán ra ngoài nhìn xem.

Nhưng Lý gia không cần nhìn, đèn lồng đỏ phía sau lão chợt tắt, ánh trăng ảm đạm chiếu rọi dáng đi của đám khôi lỗi, mà ở phía sau cột gỗ lại truyền đến âm thanh “khanh khách” quỷ dị.

Lý gia bỗng nhiên quay đầu, chỉ thấy một bên cột gỗ chậm rãi lộ ra một cái bóng trắng….

Lý gia quát to một tiếng: “Người nào?!”

Lý gia là lão giang hồ hành tẩu nhiều năm, lời vừa nói ra, lòng bàn tay đồng thời lật, mấy miếng hoa tiêu giấu trong tay áo bắn ra “vèo vèo”, lóe ra những quỹ đạo cong sắt bén giữa không trung, trong nháy mắt đánh vào bóng trắng kia.

Lý gia cũng không có bất kỳ vui mừng nào, trong lòng lão chỉ có một loại cảm giác kì lạ.

Quả nhiên, mấy miếng phi tiêu kia lại xuyên qua bóng trắng, “leng keng” rơi xuống đất, mũi tiêu cắm sâu vào trong phiến đá….

Cùng lúc đó, bóng trắng biến mất.

“Điều này…”

“Đây không phải là thân pháp…”

“Mà là đột nhiên biến mất!”

Đồng tử Lý gia co rút, chỉ cảm thấy toàn thân sợ hãi, từng luồng hàn khí bay thẳng lên da đầu, máu trong người lão nổi lên thành huyết sam, huyết ảnh trong cơ thể kích động qua lại, nương theo hai tay đang nắm chặt trường đao do tổ tông truyền lại.

Một giây sau, Lý gia liền cảm thấy trên cổ lạnh lẽo, có một bàn tay chế trụ cổ lão, đột nhiên niết chặt.

Lý gia sớm đã có chuẩn bị, huyết sam nổi lên, tụ tập lại ở cổ, sau đó xoay người múa trường đao trong tay, thanh âm “soạt soạt” vô cùng lợi hại, nhưng không hề trở ngại….

Điều này chứng tỏ sau lưng Lý gia hoặc là không có ai, hoặc là có một người thân thể trong suốt….

Ken két… ken két…

Huyết sam trên cổ Lý gia nhanh chóng vỡ nát.

Nhưng giờ khắc này, Lý gia đột nhiên hiểu rõ tình cảnh của mình, trong nháy mắt, lão nhớ tới người cầm đao từng đời Yển Nguyệt môn, cũng tức là chưởng giáo, truyền một câu bí ngôn: Không thể vào quỷ vực, nếu vào… phải phun máu vào đao, mới may ra tìm được đường sống.

Lão đột nhiên vận khí, phun một ngụm máu ra, vẩy vào thanh trường đao trong tay.

Trường đao dưới máu tươi của Lý gia, đột nhiên sinh ra một loại biến hóa kỳ lạ, mơ hồ trên thân đao nổi lên một “hoa văn” huyền diệu mà âm trầm, giống như là phù văn quỷ họa mà Đạo gia vẽ trên phù lục….

Nhưng hoa văn này chợt lóe lên rồi biến mất, thân đao “răng rắc”, hiện lên vài vết nứt.

Lý gia run đao, đao lại vỡ thành từng mảnh như thủy tinh, rơi xuống đất.

Đao này đã vỡ, không chịu nổi ảnh huyết của Yển Nguyệt môn nhân…

Két!

Đúng lúc này, huyết sam trên người Lý gia vỡ nát, ảnh huyết băng hoại, truyền đến đau nhức.

Mà hình ảnh cuối cùng lão nhìn thấy, chính là ánh trăng sáng như tuyết trên nóc nhà, từng đạo bóng trắng quỷ dị bò xuống.