Thiết Sát nuốt một ngụm nước miếng, nhẹ giọng nói: “Lúc Thanh Hương tướng quân bị giết, ngài… không có ở nhà.”
Hắn à?
Lý Nguyên: ???
“Ta đi săn.”
Thiết Sát lại cẩn thận nói: “Lúc trước liên minh Tôn Ngụy đánh vào nội thành, ngài đang ở trong thành.”
Lý Nguyên: …
Thiết Sát nói tiếp: “Lúc trước đệ tử họ Nhâm kia chết bất đắc kỳ tử, gã và ngài cũng có ân oán.”
Lý Nguyên: …
“Những điều này cũng không thể nói rằng bọn họ đều có liên quan đến ta.”
Thiết Sát vội hành lễ nói: “Vãn bối không có ác ý, vãn bối chỉ nghĩ tiền bối ở chỗ này có việc, nhưng tóm lại cần một người vì ngài mà ra sức làm việc, cho nên…”
Y đột nhiên đẩy kim sơn đảo ngọc trụ mà quỳ xuống đất, nói: “Tiền bối nếu không chê, Sát nguyện bái tiền bối làm nghĩa phụ, từ nay về sau hiếu đạo với tiền bối, có điều cần làm vãn bối tất nhiên sẽ làm theo.”
Y hành đại lễ, cũng không phải bởi vì y trăm phần trăm xác nhận Lý Nguyên là Huyết Đao lão tổ, mà chỉ nắm chắc năm mươi phần trăm.
Nhưng như vậy cũng đủ y hành đại lễ.
Nếu không phải, cùng lắm thì y mất mặt thôi.
Lý Nguyên lẳng lặng nhìn y, suy nghĩ một lát, nói: “Thiết môn chủ đứng lên đi.”
Gương mặt Thiết Sát chấn động, những lời nói này qua tai y không khác gì thừa nhận thân phận.
“Nghĩa phụ”. Y không do dự.
Lý Nguyên nói: “Đừng gọi ta là nghĩa phụ.”
Hắn cũng không biết giải thích như thế nào cho phải, nhưng hiện tại rõ ràng là không thể giải thích được.
Thiết Sát hiểu suy nghĩ của hắn, Thiết Sát cảm thấy hắn có thể là một lão quái vật nên về phần làm sao để trẻ ra như vậy, lão quái vật tự nhiên có biện pháp của lão quái vật.
“Quá khứ như thế nào, sau này ra sao, chỉ cần có đại sự, nhất định phải cho ta biết.” Lý Nguyên lại nói.
Thiết Sát cung kính gật đầu, sau đó lại nói: “Vâng lão tổ, sau này Huyết Đao Môn một đời nghe theo lão tổ điều động.”
Lý Nguyên suy nghĩ một chút, nói: “Thật đúng là có một chuyện các ngươi cần chú ý…”
Sau đó, hắn liền kể lại chuyện Triệu Tiên Đồng cùng Cổ Tượng tướng quân rút lui: “Theo dõi cho tốt Linh Dương khẩu, phải bí mật hỏi thăm tin tức xung quanh, đừng để bọn họ đột nhập.”
“Vâng, lão tổ.” Thiết Sát vô cùng khiếp sợ, trực tiếp trả lời, y thật không ngờ trong thời gian ngắn ngủi, lão tổ lại làm nên nhiều chuyện như vậy.
Mấy ngày sau đó, Lý Nguyên cùng Thiết Sát hàn huyên không ít, chuyện nào cũng có.
Sau đó, hắn mới trong một lần tán ngẫu vô tình, cuối cùng mới lộ ra bộ mặt thật hỏi vấn đề của hắn: “Ở Trung Nguyên, có một số người, bọn họ có thể thông qua dã thú hoặc thậm chí là yêu thú đi thăm dò người khác, Thiết môn chủ có biết gì về loại chuyện này không?”
Thiết Sát sửng sốt, sau đó mới nhẹ giọng nói: “Vãn bối có nghe qua một chút, ở Trung Nguyên tồn tại một số người thần bí, những người này tự xưng là hành hài.
Những hành hài này, có thể làm được rất nhiều chuyện không tài nào tưởng tượng nổi, khống chế dã thú hoặc yêu thú để tiến hành thăm dò, sợ là chỉ có bọn họ mới có thể làm được.
Vãn bối nghe Đinh lão nói, những hành hài kia sở dĩ có thể có được năng lực này, là bởi vì… tất cả bọn họ đều là những người phải chết nhưng chưa chết.
Bọn họ đều đã từng tiến vào quỷ vực, cũng đều là người đã từng gặp quỷ, bọn họ vốn nên chết, lại bởi vì đủ loại nguyên nhân khó có thể tưởng tượng mà tạm thời không chết đi.
Thần hồn của bọn họ sinh ra dị biến, tính cách trở nên cực kì cổ quái, bọn họ thật ra đã chết, nhưng vẫn có thể hành tẩu, còn có thể tồn tại như một con người, gọi là hành hài.”
…
Chợ đen âm u, trục bánh xe bò ùng ục chuyển động, hàng tươi sống mới được kéo qua.
Trải qua bài học lúc trước, lần này người môi giới nghiêm túc lục soát đồ vật hàng hóa trên người, cũng bảo đảm không ai dễ dàng tiếp cận hàng tươi sống nữa.
Phương Nhi dựa lưng vào lan can sắt lạnh như băng, ngồi xuống cỏ tranh khô bồng bềnh, đập vào mắt là vải đen dày nặng.
Ả lạnh lùng nhìn về phía xa, sau khi được huấn luyện, ả không nói gì nữa.
Ả cũng không biết đây là đâu…
Ả từng muốn nói ả và phu nhân Lý trưởng lão huyện Sơn Bảo là bạn tốt, chỉ đưa nàng đến đó thì nhất định có thể lĩnh thưởng.
Nhưng ả thấy được một nữ nhân khác, nữ nhân kia nói nàng là thân tích của đại nhân vật nào đó, kết quả nữ nhất kia bị hung hăng quất rất nhiều roi vào người.
Người môi giới nói, hàng sống… phải có giác ngộ của sinh vật sống, không được nói lung tung.
Nhưng Phượng Nhi không cam lòng, ả lớn tiếng hét lên, sau đó… ả cũng bị quất một roi rồi một roi, cho đến khi ả học được cách im lặng.
Người môi giới nói, có rất nhiều người dám mạo nhận quan hệ, nên thành thật một chút.
Vì vậy,
Phương Nhi được đưa đến chợ đen.
Nhưng ả không biết đây là chợ đen ở đâu.
Ả chưa bao giờ đến chợ đen.
Ả chỉ biết thường xuyên có người đến, sau đó nhẹ nhàng xốc lên một góc, quét qua hàng hóa bên trong.
Vài ngày sau, tiểu cô nương bên cạnh ả bị mang đi.
Vài ngày sau, hai người khác bị bắt đi.
Nhưng những người đó lại không chọn ả, có lẽ bởi vì oán khí trên người ả quá nặng, hoặc là trong mắt ả không hề có sức sống.
…
Thời gian từng ngày trôi qua.
Mùa đông cuối cùng cũng đến, một trận tuyết lớn trắng xóa đột nhiên quét sạch mảnh đất này.
Phương Nhi bắt đầu ho rất mạnh, ả đã ngã bệnh.
Ả quỳ trên cỏ tranh, máu đều ho ra, nhưng mặt ả vẫn không chút thay đổi.
Bọn môi giới vì sợ ả lây bệnh cho người khác, quyết định chuyển ả ra ngoài.
Nhưng sáng sớm khi bọn môi giới kéo tấm vải đen dày cộm ra, lại phát hiện nữ nhân không có chút sức sống kia đã chết, vì thế bọn môi giới liền thuê một tạp dịch, nhờ hắn hỗ trợ kéo ra bên ngoài chôn.
Tạp dịch kia cầm tiền, lại ngại phiền toái, liền cuộn chiếu cỏ nhét vào bao tải, đặt tảng đá lên trên, thừa dịp đêm khuya yên tĩnh ném vào trong hồ, liền xoay người rời đi.
Bao tải nặng dần… chìm vào bóng tối vô biên.
Mà oán khí nồng đậm đến thực chất, lại bao vây một hình người trong suốt, cuốn người này bay lên trên…
Đợi đến khi mặt hồ bị phá vỡ, chỗ sâu ở trung thị đột nhiên truyền đến một lực hút cường đại, hình người liền hướng về chỗ đó.
Trong quá trình này, hình người bị xé mở, trở nên cổ quái, dị thường quỷ dị, không còn là người nữa.
Theo hình thể trong suốt quỷ dị này tiến vào, phòng trực ban đầu của trung thị dường như đạt tới điểm cực hạn, đột nhiên… nó bị “nổ tung”.
Chiếc giường tối tăm u ám bắt đầu thối rữa, mùi thi thể nồng nặc tản mạn khắp nơi, từ dưới giường bắt đầu nhô lên, giống như có thứ gì đó cổ quái đang đè ép ván giường.
Trong đêm tuyết rơi, tiếng va chạm khủng khiếp vào cửa lại vang lên, liên miên không dứt, không dừng lại…
Thật lâu, thật lâu sau.
Đợi đến giờ tý, một người ngáp ngắn ngáp dài từ xa đi tới, hắn vừa chơi ở trên Ngân Khê, lúc này trở về phòng ngủ.
Đột nhiên bên tại hắn truyền đến tiếng mở cửa quỷ dị.
Người môi giới tưởng là nghe nhầm nên không quan tâm, rồi mắng một tiếng, tiếp tục đi về phía trước.
Đi được hai bước, cổ hắn đột nhiên nghiêng một cái, sau đó “rắc rắc” vặn vẹo, hai con ngươi của hắn lòi ra, cả người ngã trong tuyết, đã chết.