Đêm nay gió không nhỏ, trăng cũng sáng ngời, tầm mắt người trong ánh sáng này sẽ không bị ảnh hưởng.
Nhưng mà với việc di chuyển của mặt trăng thì bóng của cây cối, lều trại, bóng của con người bắt đầu nhỏ dần, cho đến khi chỉ còn lại một khối nhỏ dưới chân.
Vạn vật không có bóng, trời đất như rạng đông.
Đêm tối không có bóng này chỉ diễn ra trong thời gian ngắn ngủi.
Mà đây chính là thời gian Lý Nguyên chờ đợi.
Thân hình hắn chợt động, bất động thì thôi, vừa động liền như sấm chớp phá không gian, nhanh đến thái quá, thanh Long Thương Đao do Khôi Lỗi sư chế tạo trong ống tay áo dần dần dài ra.
Mũi thương, cùng với hai lưỡi dao dưới ánh trăng lóe lên ánh sáng lanh lẽo đầy sát khí.
Vèo!!
Ở nơi không ai nhìn thấy, một bóng đen từ bên cạnh cắt vào trong doanh địa.
Mới vừa vào doanh địa, cái bóng đen này thật giống như đã luyện tập mấy chục lần, nhanh chóng xoay người, quay ngược trở lại, đi tới phía sau lều trại chính.
Bởi vì Lý Nguyên đã quan sát trước, cho nên không xảy ra tình huống Thanh Hương tướng quân "thỏ khôn ba hang", không ở lều trại chính này.
Ngay sau đó, trong đầu Lý Nguyên chợt lóe một ý niệm, một con bạch tước từ trên cành cây bay xuống, bạch tước nhanh chóng ngậm một hòn đá, rồi bay nhanh về phía bức màn trước lều chính và nhả ra.
Tảng đá kia vẽ ra một đường cong, nặng nề đánh vào lều.
Phải biết rằng, con bạch tước này tuy có thân hình nhỏ bé nhưng sức mạnh của bản thân nó lại rất phi phàm.
Lúc này lều trại bị mở ra.
Ngay sau đó, Lý Nguyên chỉ nghe tiếng xé gió dày đặc "Sưu sưu sưu", loạn tiễn từ trong lều trại bắn ra, lực lượng cường đại trực tiếp đánh nát tảng đá.
Lý Nguyên lập tức có được một bài học: đột nhập vào nhà giết người, có thể không đi cửa sổ thì đừng đi cửa sổ.
Mắt thấy ám sát là không được.
Nhưng không sao, nếu đã gần như vậy rồi thì không còn quan trọng nữa.
Hắn cũng không dong dài, hít sâu một hơi sau đó trực tiếp kích nổ giọt ảnh huyết thứ hai trong cơ thể, tay trái nắm lấy mép lều trại chính, bạo lực nắm lấy vung mạnh lên trên.
Lều trại bất ngờ chịu một lực khổng lồ ném bay xa, hiện ra bàn ghế bên trong cũng bị thổi bay, còn Thanh Hương tướng quân đột nhiên bừng tỉnh nắm lấy chuôi dao.
Xoạt……
Xoạt xoạt……
Lưỡi dao trong tay Lý Nguyên chấn động điên cuồng, máu của hắn cũng chấn động theo.
Trong nháy mắt lều trại bay ra, Lý Nguyên vừa đạp lên mặt đất, lưỡi dao hai bên Long Thương Đao trong tay run rẩy răng rắc, âm thanh dần điên cuồng hơn bộc phát ra tiếng thét chói tai.
Thanh Hương tướng quân bị kích thích như vậy, cũng đột nhiên bộc phát máu rồi điên cuồng gầm lên "a a a", đao trong tay vung ra một cơn gió lốc, cuốn bay bụi đất cỏ rác nơi đây, mũi nhọn chợt lóe, đao của thích khách bị cản lại.
Chỉ có điều, trong con ngươi gã kinh hãi, sợ hãi càng ngày càng sâu.
Con đao đó.
Không phải đao, mà là một loại vũ khí dài, một loại vũ khí dài có lưỡi dao……
Lưỡi dao của vũ khí dài này đang thét chói tai.
Giống như yêu ma thét chói tai.
Thời gian dường như chậm lại,
Đao của gã còn chưa đụng tới đao của đối phương, nhưng Thanh Hương tướng quân cũng đã biết mình thua.
Gã còn chưa bị đao của đối phương đánh trúng, nhưng lòng tin của gã đã bị đao của đối phương chém nát.
Cái này giống như thanh đao của quỷ.
Đây là loại đao gì?!
"Tại sao?!!"
Thanh Hương tướng quân cuồng bạo rống lên.
Khoảnh khắc tiếp theo, đao của gã, người của gã bị cắt làm đôi một cách cực kỳ đẫm máu và tàn bạo như thời đại mang hoang.
Tất cả chuyện này xảy ra trong nháy mắt, sơn tặc trong doanh trại vừa mới tỉnh lại, rất nhiều binh lính của Thanh Hương tướng quân còn chưa rõ tình hình, rất nhiều cao thủ bát phẩm, của phẩm của sơn tặc vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra…..
Bọn họ chỉ biết địch tập kích, vì thế lục tục cầm binh khí vọt ra.
Sau khi lao ra, bọn họ mới phát hiện địch nhân chỉ có một người.
Một người, dưới ánh trăng, tay cầm binh khí như thương như đao.
Người nọ nhìn thấy bọn họ, liền trực tiếp vọt tới.
Một gã thiên phu trưởng bát phẩm ảnh huyết phù thể, trường đao trong tay xé gió chém ra như cầu vồng, chém tới người nọ.
Mọi người chỉ nghe thấy tiếng thét……
Thiên phu trưởng cả người lẫn đao, trực tiếp thành hai nửa.
Mà khi tên thiên phu trưởng này công kích, đòn sát thủ chân chính là một vị thiên phu trưởng thất phẩm khác.
Thiên phu trưởng thất phẩm kia sớm vòng ra phía sau Lý Nguyên, nhờ lều trại che thân hình, sau đó khi Lý Nguyên ra tay, thân như một cơn gió, trường mâu lao đến như mãng xà, lén lút đâm tới sau lưng Lý Nguyên.
Long thương đao trong tay Lý Nguyên lay động, xoay người nhanh như hồi mã, thương đánh ra không một tiếng động, theo cánh tay hắn duỗi dài trực tiếp đâm vào cổ họng thiên phu trưởng thất phẩm.
Thiên phu trưởng hai mắt trợn tròn, bởi vì gã cơ bản cũng không có nghe được âm thanh thương đâm ra của đối phương.
"Ngươi là……ai……"
Lý Nguyên nhíu mày, còn có thể nói chuyện?
Mũi thương của hắn nhấc lên, ảnh huyết huyết sam vỡ vụn toàn bộ, thiên phu trưởng thất phẩm bị nhấc bay lên, lưỡi đao Lý Nguyên chấn động, hướng thiên phu trưởng ở trên không chém ra.
Máu tươi tuôn rơi, thi thể rơi xuống đất.
"Tiêu hao dường như còn tạm ổn."
Lý Nguyên cảm thụ được trạng thái.
Ban đầu hắn lo lắng chính mình bị người ở đây tiêu hao đến chết, nhưng đánh nhau thật sự hắn mới hiểu được một sự thật: Hắn… tiêu hao không chết. Ít nhất những lâu la này hao tổn hắn không chết.
Hắn hít sâu một hơi, ánh mắt đảo qua, lại thấy được một “chỉ số thất phẩm”, hắn trực tiếp tiến lên một đao chém chết.
Bọn cướp đều ngây dại.
Sau đó, tầm mắt hắn nhanh chóng quét qua.
Bát phẩm, một đao chém chết.
Thất phẩm, một đao chém chết.
Bát phẩm, bát phẩm, cửu phẩm, bát phẩm, cửu phẩm, cửu phẩm.
Lý Nguyên liền quét qua chỉ số nhanh chóng chém giết.
Bởi vì mục tiêu của hắn rất rõ ràng, không xảy ra tình huống bị đánh lén.
Mà điểm này những thất phẩm khác căn bản làm không được, xông vào một thế lực xa lạ, biết ai mạnh ai yếu? Lỡ như ngươi toàn lực đối phó kẻ địch trước mắt, một kẻ địch mạnh hơn lại giả thành tép riu đánh lén ngươi từ sau. Vậy là toang rồi.
Cho nên võ giả bình thường không dám xông trận, một sợ bị tiêu hao, hai sợ bị đánh lén, ba sợ bên trong còn kẻ địch mang hơn bản thân.
Đáng tiếc, những thứ này không thể xảy ra với Lý Nguyên.
Chỉ sau vài phút ngắn ngủi, toàn bộ doanh địa của Thanh Hương tướng quân đã sụp đổ.
Cao thủ sắp bị giết rồi.
Bọn cướp bắt đầu chạy lung tung…
Lý Nguyên liền đuổi giết, mục tiêu rất rõ ràng, chỉ cần là cao thủ…… chắc chắn phải chết.
Đột nhiên, không biết ai hô một tiếng "Huyết Đao lão tổ".
Ngay sau đó âm thanh "Huyết Đao lão tổ" càng ngày càng vang.
"Là Huyết Đao lão tổ!"
"Lão tổ tha mạng!!"
"Tha mạng a!!"
Bọn thổ phỉ tan tác như chim muông.
Lý Nguyên giết một hồi, nhưng toàn bộ giết sạch là không thể do bọn thổ phỉ chạy tán loạn.
Sau khi hoàn thành mục đích của mình hắn nhanh chóng lục xoát doanh trại và tìm thấy tổng cộng bảy hoặc tám nghìn lượng bạc. Về phần binh khí và ám khí hắn chướng mắt không lấy.
Sau đó, hắn liền chuẩn bị một mồi lửa để đốt nơi này.
Nhưng suy nghĩ một lát, hắn đột nhiên mang tới một cái bao tải, sau đó……
…
Ngày hôm sau.
Linh Dương khẩu, ở lối vào được cắm từng cây cọc gỗ, trên cọc gỗ cắm từng cái đầu người, xuyên thấy trong gió, máy tóc nhuốm máu tung bay.
Linh Dương khẩu là con đường duy nhất để người từ phía bắc vào ba huyện, đây là một hẻm núi……
Mà một con bạch tước đang ngồi xổm bên cạnh hẻm núi, quan sát tình hình bên dưới.
…
Phía bên kia.
Sương Kiếm Môn và Huyết Đao Môn sau khi thương lượng đã hợp thành liên minh.
Cùng liên minh, còn có Chanh Hoa Môn huyện Thiên Nam, Phù Nguyệt Am huyện Hoa Mạch.
Bọn họ sẽ cùng nhau ra tay để chống đỡ kẻ thù bên ngoài. Dù sao thì đạo lý môi hở răng lạnh tất cả mọi người đều hiểu rõ.
Ba nữ hiệp sau khi hoàn thành sứ mệnh, liền lên ngựa chuẩn bị rời đi. Nhưng vừa định rời đi thì đã thấy một sứ giả chạy nhanh vào từ hướng ngoài nội thành, vừa chạy vừa hét lên sung sướng.
"Thanh Hương tướng quân đã chết!"
"Quân đội Thanh Hương tướng quân toàn bộ bị diệt!"
Ba nữ hiệp đều lộ vẻ ngạc nhiên, ba mặt nhìn nhau, các nàng gọi tên sứ giả kia lại, hỏi: "Ai chết rồi?"
"Thanh Hương tướng quân a, thủ lĩnh thổ phỉ chiếm cứ bên ngoài kia, hắn đã chết! Quân đội của hắn cũng bị đánh bại rồi!" sứ giả nói.
Bàng Tam Nương sững sờ nói: "Thật sao?"
Sứ giả nói: "Không ít thổ phỉ bị dọa điên rồi, vừa chạy vừa hét, ngươi ra bên ngoài nhìn một chút sẽ biết."
Bàng Tam Nương ba người vừa mừng vừa sợ, nhanh chóng chạy ra, đi hướng bắc thành, trên đường các nàng quả nhiên thấy được có người điên điên khùng khùng, đang kêu thảm thiết "Lão tổ tha mạng, lão tổ tha mạng …"
Một hiệp nữ tò mò hỏi: "Lão tổ? Lão tổ nào?"
Bàng Tam Nương lại hiểu rõ, nàng gằn từng chữ nói: "Huyết Đao lão…tổ……"
Hiệp nữ kia không dám tin nói: "Huyết Đao lão tổ một mình đánh điên quân đội Thanh Hương tướng quân? Lục phẩm cũng chưa chắc có thể làm được chứ?"
Bàng Tam Nương sắc mặt ngưng trọng, bởi vì nàng cũng khó có thể tưởng tượng được.