TRUYỆN FULL

[Dịch] Trường Sinh: Khởi Đầu Là Thợ Săn

Chương 167: Ta thủ thanh đăng, chàng cầm đồ đao (3)

Thanh Hương tướng quân một hơi lui binh hơn mười dặm, sau đó một lần nữa dựng trại, sắc mặt không tốt nhìn chằm chằm vài thành trì ở phía xa xa, dường như đang tức đến bốc lửa……

Bạch tước cũng không tới gần, chỉ kiên nhẫn chờ đợi bên ngoài.

Một lúc lâu sau, Thanh Hương tướng quân đi ra khỏi lều với vẻ mặt không mấy thiện cảm, nửa tức giận nửa sợ hãi.

“Tại sao Chanh Hoa Môn lại ở huyện Hoa Mạch?

Tại sao?!!"

"Triệu Tiên Đồng sắp tới rồi, Triệu Tiên Đồng sắp tới rồi."

Thanh Hương tướng quân thở gấp.

"Ta không muốn gặp hắn, không muốn…

"Thời gian tính toán có lẽ là sắp tới rồi."

"Nếu ta không thể tấn công một huyện khác……"

"Ta chỉ có thể đầu hàng hắn…… aiz!"

Bạch Tước núp sau những cành cây lộn xộn, im lặng lắng nghe.

Lý Nguyên ngồi trên ghế đu ở trước lò sưởi nhẹ nhàng lay động, người bên ngoài đều cho rằng Lý trưởng lão ở trong phòng luyện yêu thuật, mà sẽ không đi quấy rầy hắn……

Lý Nguyên chậm rãi mở mắt, nói: "Triệu Tiên Đồng"

"Có thể làm cho thất phẩm sợ hãi như thế chỉ có lục phẩm hoặc thậm chí cao hơn.

Không! Sẽ không thể hơn. Nếu là ngũ phẩm thì Thanh Hương tướng quân sẽ không sinh ra bất cứ ý muốn kháng cự nào.

Cho nên, Triệu Tiên Đồng hẳn là lục phẩm.

Có phải một tồn tại lục phẩm sắp sửa đến nơi này?"

Cót két!

Cót két!

Ghế đu nhẹ nhàng lắc lư.

Lý Nguyên đột nhiên đứng dậy mặc thêm áo khoác, xách vò rượu ngồi lên xe ngựa đi đến chợ đen tìm Lý gia. Sau đó, hắn cùng Lý gia hàn huyên một lúc chuyện Hồng Liên giáo, rồi lại trong lúc vô tình nói tới chuyện Thanh Hương tướng quân cùng Triệu Tiên Đồng.

Lý gia nói: "Thanh Hương tướng quân thực lực bất phàm, có lẽ là nhân vật cùng đẳng cấp với môn chủ, hôm nay gã chiếm núi làm vua, hai ngày nay nghe nói phát động chiến tranh cùng huyện Hoa Mạch, nhưng mà… Gã có chút quá vội vàng.

Triệu Tiên Đồng thì mấy năm trước là một cường giả thất phẩm trong Hồng Liên giáo. Lúc trước y gần như đạt tới đỉnh phong trong các võ giả thất phẩm, bây giờ nếu mà y chưa chết hẳn là y đã đạt tới lục phẩm……"

Lý Nguyên hiểu được.

Triệu Tiên Đồng, lục phẩm sơ kỳ, thuộc Hồng Liên giáo. Sở dĩ từ Trung Nguyên trở về có lẽ là bị thương hoặc là bị xa lánh.

Một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt trỗi dậy trong lòng hắn.

Nếu như Triệu Tiên Đồng trở về rồi lại thâu tóm đội quân của Thanh Hương tướng quân, y sẽ trở nên càng cường đại.

Lời nói của Bàng Nguyên Hoa vẫn quanh quẩn bên tai hắn.

"Cùng chống lại kẻ thù bên ngoài…… Chống lại kẻ thù bên ngoài.

Chỉ riêng Thanh Hương tướng quân cũng đã có thể làm cho một tòa huyện thành vô cùng đau đầu, nếu lại cộng thêm sức mạnh của Triệu Tiên Đồng thì…."

Trong đầu Lý Nguyên hiện ra một loạt tình cảnh như là "dương đông kích tây", "môi hở răng lạnh".

Hắn phảng phất nhìn thấy Triệu Tiên Đồng dẫn một đại quân giả vờ tấn công một huyện, đợi đến khi liên minh ba huyện phòng thủ đúng một chỗ thì y lại đột nhiên tấn công một huyện thành khác, sau đó đánh hạ huyện thành đó cực nhanh như sấm chớp.

Mà sau đó, ba huyện bị y tiêu diệt từng huyện một.

Trái tim Lý Nguyên đột nhiên đập thình thịch.

Không được, hắn không thể để chuyện như vậy xảy ra.

Cho nên, thay vì chờ Triệu Tiên Đồng đến nuốt sạch thế lực của Thanh Hương tướng quân thì hắn đi giết Thanh Hương tướng quân trước……

Vào một tuần trước, đối phương là có ba ngàn quân đội, nhưng hôm nay đối phương liên tục chiến đấu thì đã hao tổn không ít. Không những thế người bị thương khá nhiều, hơn nữa hắn còn có Bạch Tước làm "Thám tử tình báo".

"Có thể thử."

Hai ngày sau, lúc hoàng hôn, ba con ngựa phi nhanh vào huyện Sơn Bảo và dừng lại ở nội thành.

Lập tức ba nữ hiệp xoay người mà leo xuống, ôm quyền với nội thành thở dài rồi vận sức cất cao giọng nói: "Huyện Hoa Mạch, Sương Kiếm môn cầu kiến Thiết môn chủ~~~"

Thanh âm như sấm, cuồn cuộn mà ra, rõ ràng là người tới không tầm thường.

Cho dù là các tạp dịch cũng đã nghe qua danh hiệu Sương Kiếm Môn ở cách xa nơi này, dù sao Sương Kiếm Môn ở huyện Hoa Mạch, giống như Huyết Đao Môn ở huyện Sơn Bảo, đều là cường giả địa phương.

Chẳng mấy chốc, đã có người chạy tới báo cáo với Thiết Sát.

Lại không lâu sau, tạp dịch dẫn ba vị khách vào trong thành.

Cảnh tượng tương tự cũng xảy ra ở Chanh Hoa Môn huyện Thiên Nam.

Lúc này, ba nữ hiệp tiến vào Huyết Nộ đường, chẳng mấy chốc các nàng gặp được một nam tử râu quai nón mặc áo bào trắng.

Nữ hiệp cầm đầu hành lễ nói: "Bàng Tam Nương của Sương Kiếm Môn bái kiến Thiết môn chủ."

Hai nữ hiệp khác cũng cùng hành lễ.

Thiết Sát nói: "Bàng trưởng lão của Sương Kiếm Môn, Thiết mỗ cũng có nghe qua tên, không biết hôm nay tới đây có việc gì?"

Bàng Tam Nương nói: "Nhận lệnh của tiểu thư nhà ta, đến đây trình bày chỗ lợi chỗ hại của liên minh, để cùng quý môn ký kết minh ước, nếu có kẻ thù bên ngoài tấn công chúng ta sẽ cùng nhau chống đỡ."

"Tiểu thư?"

Thiết Sát suy nghĩ một lát nói: "Có phải là "Tính toán không bỏ sót" Bàng Nguyên Hoa, Bàng phó môn chủ không?"

Khi hắn nói đến "Tính toán không bỏ sót", hắn không có chút nào khinh thường mà là giọng điệu đương nhiên.

Bàng Tam Nương cũng không có ý từ chối, mà là rất tự hào trả lời: "Đúng vậy."

Thiết Sát nghiêm nghị nói: "Thiết mỗ rửa tai lắng nghe."

Trên cánh đồng hoang, một con ngựa phi nhanh chạy tới.

Có một người áo choàng xám đeo mặt nạ đang ngồi trên ngựa.

Mặt nạ là hàng rẻ tiền mấy đồng một cái, áo bào xám nhìn chất liệu cũng không giống hàng cao cấp.

Mà người mặc áo choàng xám lại không mang theo bất kỳ binh khí nào, ngoại trừ cổ tay áo của hắn rất lớn rất rộng ra, chính là không còn điểm đặc biệt nào cả.

Có lẽ, đây chỉ là một người qua đường hoặc lữ khách.

Người mang áo choàng xám giống như đã sớm vạch ra lộ trình của mình, nhanh chóng chạy đi, lúc thì đi đường lớn, lúc thì vòng qua đường nhỏ, lúc lại băng qua rừng……

Đợi đến khi bóng đêm buông xuống, trăng sáng nhô lên cao, người mang áo choàng xám ghì chặt dây cương, đem ngựa buộc vài một gốc cổ thụ, sau đó liếc bốn phía, khom người, lao ra ngoài nhanh như báo săn trong đêm tối.

Người mang áo choàng xám này chính là Lý Nguyên.

Chẳng mấy chốc, Lý Nguyên đi tới chỗ dựng trại của Thanh Hương tướng quân, hắn cũng không nóng vội, chỉ khoanh chân ngồi trong rừng cách đó không xa, an tĩnh chờ đợi.

Chờ khoảng chừng nửa canh giờ, một tên thổ phỉ đi ra cởi thắt lưng rồi đi tiểu.

Lý Nguyên cũng không có bắt hắn, bởi vì áo giáp của những tên thổ phỉ này căn bản không thống nhất, loại tiết mục "thay quần áo" căn bản không thể thực hiện được ở chỗ này.

Hắn nhắm mắt lại, hai con bạch tước bay cao xung quanh nhìn xuống doanh địa, quan sát quy tắc tuần tra trong doanh trại của những tên thổ phỉ.

Quan sát thật lâu, Lý Nguyên không thấy được quy luật gì.

Rõ ràng, việc tuần tra của bọn cướp không tuân theo quy luật chính xác “bao nhiêu phút sẽ xuất hiện ở một nơi nào đó, và bao nhiêu phút sẽ quay lại”.……

Bọn thổ phỉ buông bỏ kỉ luật, hoàn toàn không quan tâm đến hai chữ "chính xác".

Theo đêm đen càng bao phủ, bọn thổ phỉ tuần tra càng lười biếng trắng trợn và lộng hành.

Lúc nửa đêm, những tên tuần tra đã ngáp dài, chửi rủi rồi đi đến lò than sưởi ấm.

Ngay cả kẻ đứng gác ở cửa cũng tựa vào chòi canh tạm bợ phía sau với vẻ mặt khó chịu, liên tục ngáp dài.

Lý Nguyên sớm đã thấy rõ vị trí của Thanh Hương tướng quân, hắn nhanh chóng tính toán ra một con đường cắt vào doanh địa từ tầm nhìn của bạch tước, sau đó tập dợt trong đầu nhiều lần rồi lại tiếp tục chờ.