“Thanh Hương tướng quân bị đánh tan tác” tin tức giống như mọc thêm cánh, một truyền mười, mười truyền trăm.
Đầu thành có sơn phỉ chạy trốn về điên điên khùng khùng hô “Lão tổ tha mạng”, những sơn phỉ này trông khác với người qua đường, hoặc người trong huyện, cho nên dễ dàng phân biệt.
Còn có một vài sơn phỉ mặc dù không điên, nhưng lại thất kinh, giống như phần hồn không còn được bình thường, nghiêng ngả lảo đảo như say rượu, trong miệng hô “Ma quỷ, ma quỷ a...” Trong nỗi kinh hoàng.
Sơn phỉ chạy trốn đến huyện Sơn Bảo có chừng hai mươi mấy người, chẳng mấy chốc bọn họ đã bị Huyết Đao Môn khống chế, nghiêm khắc thẩm vấn.
…
Thiết Sát mặc một bộ áo bào trắng, lẳng lặng ngồi trên ghế vịn thứ nhất ở Huyết Nộ đường, hai mắt xuất thần nhìn chằm chằm nơi xa, ngay trước đó không lâu y biết một chi tiết nhỏ không ai chú ý tới: hai ngày nay Lý Nguyên không ở trong nhà, hắn đi Tiểu Mặc sơn săn thú.
Đúng vậy
Đi săn.
Lý Nguyên vốn là thợ săn, trước kia cũng từng lên Tiểu Mặc sơn săn thú, hiện tại đi cũng là điều bình thường.
Phải
Rất bình thường.
Thiết Sát thử thuyết phục bản thân như thế.
Ngoài cửa truyền đến âm thanh của khoái mã, chỉ chốc lát sau đã có tiếng truyền lệnh hô “Ngư phó môn chủ đến ~~”
Chẳng mấy chốc, một người bộ dạng nham hiểm, lại ngấm ngầm che đậy sự tàn nhẫn bởi vẻ nho nhã của một thư sinh bước nhanh vào Huyết Nộ đường.
Thiết Sát lúc này mới ngẩng đầu. Hắn cũng không nói mấy lời đại loại như “Ngươi đang sống tốt ở ba phường của Ngụy gia, cớ sao lại trở về”, mà chỉ thản nhiên nói một câu: “Trở về à.”
Ngư Triều Cẩn cũng không hành lễ, cũng không ngồi xuống, mà nói: “Môn chủ, ta đột nhiên trở về, là muốn thăm Huyết Đao lão tổ.
Lần trước lão nhân gia bảo vệ nội thành, ta vốn nên tới bái kiến.
Nhưng lại biết lão nhân gia thần long kiến thủ bất kiến vĩ, cho nên mới không dám mạo hiểm trở về.
Lần này, người lại ra tay.
Hơn nữa bên ngoài mọi người đều biết Huyết Đao lão tổ trấn giữ phường Ngân Khê.”
Thiết Sát nở nụ cười.
Hắn biết, tin tức “Huyết Đao lão tổ trấn giữ trong thành” là do bọn sơn phỉ trốn thoát trở về nói, sơn phỉ kia nói trong bọn họ có mật thám nghe được tin tức này, cho nên Thanh Hương tướng quân mới không tấn công huyện Sơn Bảo, ngược lại đi tấn công huyện Hoa Mạch.
“Môn chủ, thỉnh cầu thông báo.
Ngư mỗ cũng là một thành viên của Huyết Đạo Môn, tự nhiên có tư cách đến cửa bái kiến lão tổ.”
Ngư Triều Cẩn lại lên tiếng.
Thấy Thiết Sát không nói, Ngư Triều Cẩn lại nói: “Môn chủ, ngài cảm thấy ta không xứng sao?”
Thiết Sát thở dài nói: “Lão Ngư à, nếu ta nói rằng ta thực sự không biết lão tổ ở đâu, ngươi có tin không?”
Ngư Triều Cẩn thở phào nhẹ nhõm: “Ngươi dùng ngữ khí này để nói chuyện, vậy ta tin.”
Thiết Sát cười nói: “Xem ra ngươi rất hiểu ta.”
Ngư Triều Cẩn hừ lạnh một tiếng, chợt vung trường bào đi ra ngoài.
Thiết Sát nói: “Ngươi đi đâu?”
Ngư Triều Cẩn nói: “Ta tìm một mảnh đất trống, hướng trời bái lão tổ.”
“Tế Thiên?” Thiết Sát ngạc nhiên.
Ngư Triều Cẩn lập tức nổi giận, xoay người nói: “Môn chủ đừng hồ ngôn loạn ngữ! Nếu bị lão tổ nghe được hai chữ này, người có lẽ sẽ giận!
Ta bái trời, chỉ là bởi ta không biết lão tổ ở nơi nào. Nhưng lão tổ ở Huyết Đao môn chúng ta chính là trời, ta bái trời là bái lão tổ.”
Nói xong, phó môn chủ vội vàng đi ra.
Thiết Sát mỉm cười nhìn vị phó môn chủ này ra cửa.
Hắn nhớ mang máng, lúc trước vị Lý Nguyên kia khi nhập môn vốn nên trực tiếp trở thành đệ tử ngoại môn, nhưng bởi vì Ngư Triều Cẩn kì thị xuất thân, mà đuổi thành đệ tử ngoại vi.
Lại thấy bộ dáng Ngư Triều Cẩn lúc này, chẳng biết tại sao, Thiết Sát lại cảm thấy buồn cười.
Hắn vỗ nhẹ đùi, lẩm bẩm nói: “Săn thú... Săn thú...”
Sau đó lại thở dài thật sâu.
Nếu vị này thật sự là lão tổ, hắn cũng không cần phải thở dài.
Nhưng vấn đề đối phương là không phải.
Phía sau hắn, Đinh lão không biết lúc nào đã đến, nghe được tiếng thở dài, Đinh lão nói một câu: “Hắn như thế tức là có thiện ý, hà cớ gì phải phiền não?
Nói không chừng, hắn cũng giống như ta, cũng muốn tìm một chỗ để dưỡng lão?”
Thiết Sát nói: “Hắn có ân đối với chúng ta, toàn bộ Huyết Đao môn vì hắn dưỡng lão cũng không có gì.
Nhưng ta lo lắng…”
“Lo lắng cái gì?”
“Chó chăn cừu bảo vệ đàn cừu vì nó muốn bảo vệ chúng.
Còn nếu sói dữ bảo vệ bầy cừu, chỉ vì để độc hưởng
Nếu hắn thật sự là Huyết Đao lão tổ, vậy hắn cũng không phải là hắn” Thiết Sát thì thào, đột nhiên lại nói: “Đinh lão, ngươi có từng nghe qua thuật mượn xác hoàn hồn chưa?”
Đinh lão nói: “Có lẽ có, dù sao những cường giả giống như thần tiên kia... Cái gì mà không làm được?”
“Vậy cũng đúng.” Thiết Sát tự nói một câu, sau đó đứng dậy đi tới đi lui, do dự thật lâu, mấy lần mở miệng lại mấy lần ngậm miệng, cuối cùng nói: “Bất luận như thế nào, làm vãn bối cũng phải đi bái kiến tiền bối, cho dù vị tiền bối này không muốn gặp người ngoài, chúng ta cũng phải làm cho. Từ đó, hậu bối mới có thể hiếu kính.”
Dứt lời.
Thiết Sát lại nói: “Đinh lão, ta muốn dưỡng lão cho tiền bối, ngài không để ý?”
Đinh lão vuốt râu cười nói: “Xem thủ đoạn này, hắn cũng là tiền bối của ta. Tại sao lại không?”
“Ừm.” Thiết Sát gật đầu, ánh mắt kiên định, như đã đưa ra quyết định nào đó, suy nghĩ một hồi hắn lại nói: “Lúc trước đệ tử họ Nhâm kia chết đi, có lẽ là đã phạm phải điều cấm kỵ.
Mà nếu Thiết mỗ không thể trở về, thì làm phiền Đinh lão để Ngư Triều Cẩn kế thừa vị trí môn chủ.
Gã không ngốc, chắc chắn cũng sẽ dưỡng ngài.”
Đinh lão không nói gì, lão biết tính tình Thiết Sát, khuyên không được.
Mà Thiết Sát thì vểnh chân, vuốt cằm, dường như đang suy tư không biết nên chính thức bái kiến vị bối kia như thế nào.
…
Bạch tước cánh cứng, đứng yên trong gió núi cao, quan sát tình cảnh hẻm núi.
Thỉnh thoảng người qua đường đi qua nơi này nhìn thấy cảnh tượng côn gỗ treo đầu người, đều sợ tới mức hoặc là chạy trở về, hoặc là đổi đường, hoặc là trực tiếp xông vào hẻm núi…
Những đầu người kia vẫn trừng mắt, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi khi bị cắm trong gió sương.
Cũng không lâu sau, một đội tàn quân ước chừng hơn hai ngàn người đi tới trước hẻm núi.
Binh lính trong tàn quân này phần lớn, áo giáp rách nát, phong trần mệt mỏi, nhưng sát khí quanh thân bọn họ nồng đậm, ở trong mắt chim, thực lực của từng người hiện rõ.
Tỉ lệ cửu phẩm bát phẩm, thậm chí là thất phẩm, so với Thanh Hương tướng quân lúc trước nhiều hơn rất nhiều.
Quan trọng hơn là, cầm đầu là một tên lùn mà trên đỉnh đầu lại hiện dòng chữ “340~378”
Đây là người mạnh nhất mà Lý Nguyên từng gặp.
Sức mạnh của hắn bây giờ chính là “304~455”, so với tên lùn đó, hạn dưới hơi thấp, nhưng hạn trên lại vượt xa.
“Triệu Tiên Đồng.”
Lý Nguyên cười lạnh lùng hô lên ba chữ này, hắn nhẹ nhàng kéo dây cương, dừng ngựa dưới thân, cẩn thận quan sát.
Nhưng hắn cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm, bởi vì sức mạnh của vị Triệu Tiên Đồng này vẫn yếu hơn hắn.
Nhưng lời này vừa dứt, hắn liền trầm mặc, đồng tử co lại thật chặt, bởi vì hắn thấy được một người có chỉ số khác ở trong đám đông: 435~539!
Đây là một tên tráng hán để lộ nước da màu đồng, mặt như đúc sắt, thân như tưới đồng, cả người hiện lên một loại áp bức khó có thể hình dung, trong như pho tượng kim thân trong mếu.
Chợt, tên lùn xoay người, cất tiếng nói với tráng hán trong đám người: “Cổ Tượng tướng quân, nơi này đi về phía trước là ba huyện Thiên Nam, Hoa Mạch, Sơn Bảo, đường này chật hẹp, dựa núi cận nước, dễ thủ khó công, cũng coi như là một địa phương tốt.”
Tráng hán kia lên tiếng: “Triệu Tiên Đồng, lối vào xảy ra chuyện gì?
Những cái đầu đó, ngươi biết chuyện gì không?”