TRUYỆN FULL

[Dịch] Trường Sinh: Khởi Đầu Là Thợ Săn

Chương 166: Ta thủ thanh đăng, chàng cầm đồ đao (2)

Bảy ngày sau.

Ngoài huyện Hoa Mạch, cờ tung bay, tiếng trống đánh, chém giết rung trời.

So với chiến trường vô cùng sôi động và khốc liệt, có một chú bạch tước lặng lẽ đứng trên cành cây cổ thụ cách xa bên ngoài cổng thành.

Ánh mắt bạch tước giống như có tính người trông về phía chiến trường.

Mặt chiến trường rất lớn, giống như một cái máy xay thịt, không ngừng có người chết……

Nhưng hiển nhiên, huyện Hoa Mạch cũng không dễ đối phó, Sương Kiếm Môn cùng Phù Nguyệt Am đều không phải thế lực Thanh Hương tướng quân có thể xử lý một cách dễ dàng.

Hai bên ngươi tiến ta lui, nhưng hôm nay Thanh Hương tướng quân đã giành được một số ưu thế trong cuộc giằng co, gã lợi dụng ban đêm và lợi dụng mật thám đã vào thành gây rối, nội ứng ngoại hợp, từ đó công phá cổng thành.

Nhưng sơn phỉ mới vừa xông vào, trong huyện chẳng mấy chốc đã có một đội ngũ võ giả xuất hiện.

Đây là một toán võ giả kỳ lạ, họ không có biểu cảm gì, mang theo những chiếc bao nặng và kỳ lạ, trong bao có thứ gì đó đang ngọ nguậy và phồng lên.…

Thanh Hương tướng quân nhận ra thân phận người tới.

"Chanh Hoa Môn! Môn phái độc thuật của huyện Thiên Nam……"

"Không ngờ bọn họ lại âm thầm trợ giúp huyện Hoa Mạch."

Thanh Hương tướng quân nghiến răng nghiến lợi, nghĩ đến lực sát thương của độc tố của Chanh Hoa Môn, lại xa xa liếc mắt nhìn những bao tải đáng sợ kia, chỉ đành cắn răng, oán hận nói một tiếng: "Rút lui!"

Nếu trong một thời gian không hạ được thành thì có thể đánh tiếp, nhưng nếu binh lính không còn thì mất tất cả.

Mà võ giả Chanh Hoa Môn cũng không đuổi theo, chỉ đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, sau đó lại đóng cổng thành.

Khi cổng thành đóng lại, những chiến binh này từng người một ngã gục xuống đất, khi nhìn vào trán họ, họ đã lấm tấm mồ hôi lạnh.

Cái bao kỳ lạ và nặng nề cũng được nới lỏng ra, gà, vịt, lợn con chui ra khỏi bao, nhưng chúng không có độc chút nào.

Một thiếu nữ gầy gò chậm rãi đi ra khỏi con hẻm bên cạnh, nàng mặc một chiếc váy dài màu tím lớn hơn một cỡ, những chiếc tua trên váy tung bay theo gió, đứng trong bóng đêm cùng ánh lửa trông rất nổi bật.

Có thể tưởng tượng thiếu nữ này vốn dĩ phải là mỹ nhân, nhưng không biết vì sao lại gầy như vậy, gầy đi một chút nữa sẽ gần giống như một bộ xương biết đi.

Thiếu nữ tên Bàng Nguyên Hoa, vào ba tháng trước nàng còn là người đẹp nhất và là người trí thức nhất huyện Hoa Mạch.

Nhưng bây giờ, không biết tại sao, nàng lại biến thành bộ dạng này.

Bàng Nguyên Hoa đến, đám võ giả "Chanh Hoa Môn" đồng loạt đi tới, khen ngợi không thôi.

"Bàng đại nhân thực sự là một thiên tài. Bày ra một kế hoạch bậc này, khiến thủ lĩnh sơn phỉ sợ hãi bỏ chạy."

"Đúng vậy, mưu kế của Bàng đại nhân, đừng nói ở huyện Hoa Mạch chúng ta, cho dù là ở bên ngoài cũng rất lợi hại."

" Thanh Hương tướng quân chó má kia nếu biết chúng ta đều là giả trang, gã tốn công tốn sức công thành đột nhập, lại tự mình rút lui, chỉ sợ gã sẽ tức chết, ha ha ha!"

Thiếu nữ nghe khen ngợi, không buồn không vui, nhưng sắc mặt lại không dễ nhìn.

Một nữ tử cao lớn vạm vỡ vụt hiện ra sau lưng thiếu nữ, người nữ tử này mặc một bộ giáp xích màu xanh lam, trên cánh tay thắt một dây buộc màu xanh lam, tay cầm một thanh trường kiếm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.

Nữ tử nói: "Tiểu thư nhìn cũng không vui vẻ…"

Bàng Nguyên Hoa nhìn mọi người cao hứng bừng bừng, ý chí chiến đấu sục sôi, lộ ra nụ cười nói: "Không có."

Dứt lời, nàng lại nói: "Bàng Hàn, trở về đi, mấy ngày tới có lẽ Thanh Hương tướng quân sẽ không công thành nữa."

"Được, tiểu thư!" Nữ tử tên Bàng Hàn hiển nhiên cực kỳ tin tưởng Bàng Nguyên Hoa.

Hai nàng xoay người mà đi, đợi đến bóng lưng hướng về phía nhau, Bàng Nguyên Hoa mới nhẹ giọng nói một câu: "Bàng Hàn, nếu trong núi có dã thú chạy như điên, ngươi cảm thấy là tại sao?"

"Hả? Tại sao? Chạy thì chạy, tới đúng lúc!" Bàng Hàn liếm liếm môi: "Đúng lúc giết chết chúng nó, trong huyện sẽ có rất nhiều thịt!"

Bàng Nguyên Hoa nở nụ cười, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại, sau đó nói: "Thế giới này, cá lớn nuốt cá bé, cá bé ăn tôm khô."

Cho nên khi cá lớn xuất hiện, cá nhỏ sẽ bỏ chạy.

Cá nhỏ xuất hiện, tôm sẽ chạy.

Ngươi nói xem Thanh Hương tướng quân đã ra trận lâu như vậy, vì sao mấy ngày nay lại nóng lòng muốn công thành? "

Trong lúc hai người đang nói chuyện, trên cành cây cao bỗng nhiên có một con bạch tước giẫm lên cành cây, lặng lẽ định bay lên.

Nhưng Bàng Hàn lại nhướng mày, cười hắc hắc, chợt rút kiếm định chém bạch tước kia.

Nhưng nàng không chém ra, bởi vì Bàng Nguyên Hoa giữ chặt tay nàng.

"Có chuyện gì vậy, thưa tiểu thư? Không nghĩ tới trong thành đã đói tới như vậy, lại đột nhiên có chim sẻ hoang, vừa vặn làm thành xiên nướng, lại rắc chút muối, ăn rất ngon!"

Bàng Nguyên Hoa vốn không chú ý, nhưng lúc này lẳng lặng nhìn chằm chằm bạch tước.

Trong tầm mắt mơ hồ xuất hiện một đường nét mỏng manh mờ nhạt, trước đây nàng không nhìn thấy, nhưng từ khi khám phá tiệm gỗ quái dị kia, nàng gầy đi trông thấy, cách cái chết cũng không xa. Nhưng lúc này, nàng lại có được một số năng lực kỳ lạ, chẳng hạn như có thể nhìn thấy linh hồn của một người ẩn trong cơ thể, hay có thể nhìn thấy linh hồn của một người bệnh lắc lư, hoặc là có thể nhìn thấy linh hồn của một người mới chết rời khỏi cơ thể.

Và giờ đây, nàng nhìn thấy ánh sáng mơ màng như thần hồn trên con bạch tước, nó như sợi dây mảnh mai buộc chặt trên bạch tước và khuếch tán vào khoảng không bao la, khó mà tìm thấy ngọn nguồn.

“Xin chào!” Bàng Nguyên Hoa đột nhiên kêu lên.

Bàng Hàn hoảng sợ.

Bàng Nguyên Hoa đột nhiên ngửa mặt lên hô to: "Này, tiền bối, muốn giao dịch không? Tiền bối…… Tiền bối!!"

Bạch tước bay xa, Bàng Nguyên Hoa thở không ra hơi, vài tiếng hô to gần như lấy mạng nàng.

Bàng Hàn sửng sốt đứng ở nơi đó, nghẹn cười, sau đó trong lòng lại dâng lên một cỗ chua sót, nàng ta hiểu được tiểu thư lại nhìn thấy ảo giác.

Thở dốc thật lâu, Bàng Nguyên Hoa rốt cục bình phục lại, nàng gọi tên "Bàng Hàn".

"Có chuyện gì vậy, thưa tiểu thư?"

"Đỡ ta đi Sương Kiếm Môn, ta muốn gặp sư muội."

Bàng Hàn đương nhiên biết nàng đang nói đến sư muội là ai, bĩu môi nói: "Tên phản nghịch đó chỉ hy vọng tiểu thư chết đi để sau này có thể phụ trách Sương Kiếm Môn."

Bàng Nguyên Hoa nói: "Ta vốn là sống không còn được bao lâu, môn chủ Sương Kiếm môn tương lai tất nhiên là nó."

"Thưa tiểu thư, tiểu thư…… Đừng nản lòng, nhất định có cách, nhất định…" vẻ mặt Bàng Hàn lo lắng.

Bàng Nguyên Hoa giơ tay lên, lẩm bẩm nói: "Một cành cây dễ gãy nhưng nếu hợp lại thì không có dễ dàng bẻ gãy như vậy.

Thanh Hương tướng quân nhất định đang giành giật từng giây từng phút. Chúng ta…… Cũng phải giành giật từng giây từng phút."

Bàng Hàn nói: "Tiểu thư, người đang nói gì vậy?"

Bàng Nguyên Hoa lời ít ý nhiều nói: "Thiên Nam, Sơn Bảo, Hoa Mạch, ba huyện đang trên bờ vực nguy hiểm nên gần như chúng ta phải liên minh với hai huyện khác để cùng nhau chống ngoại địch."

Lúc nàng nói chuyện, lại ngửa đầu nhìn chung quanh.

Đột nhiên, nàng thấy được sợi tơ thần hồn mờ ảo vắt ngang bầu trời. Mặc dù không thấy bạch tước, Bàng Nguyên Hoa vẫn lộ ra nụ cười, hô lên: "Tiền bối, ta tên Bàng Nguyên Hoa, ngài nghĩ như thế nào về những chuyện ta nói?"

Lời nói cùng phân tích của Bàng Nguyên Hoa chắc chắn Lý Nguyên đã nghe thấy, điều này làm cho Lý Nguyên phải suy nghĩ.

Nữ nhân này có thể nhìn thấy liên lạc giữa các thần hồn?

Bất kể như thế nào, cá lớn ăn cá nhỏ, cá nhỏ ăn tôm nhỏ, Thanh Hương tướng quân chờ đợi ở nơi hoang dã lâu như vậy, gần đây vội vã công thành, điều này có nghĩa là Thanh Hương tướng quân biết đến tồn tại nào đó càng khủng khiếp muốn đến đây cho nên gã mới gấp gáp chiếm một huyện thành làm nơi trú ẩn.

Cho nên việc ba huyện liên hợp quả thật không phải là không có lý.

Nhưng Thanh Hương tướng quân đang sợ cái gì?

Những người sắp tới… có thể là lục phẩm?

Lý Nguyên rõ ràng biết theo đẳng cấp tăng lên, thực lực cũng sẽ càng tăng vọt, mà ưu thế về nhân số cũng sẽ nhanh chóng suy yếu……

Hắn vẻ mặt nghiêm trọng, khống chế bạch tước bay lên cao tiếp tục đuổi theo Thanh Hương tướng quân đang rút lui.