TRUYỆN FULL

[Dịch] Trường Sinh: Khởi Đầu Là Thợ Săn

Chương 148: Đại cục đã định (1)

"Tướng công, chàng vẫn không ngủ được sao?"

Diêm nương tử lắc lắc mông, nằm sấp bên cạnh Lý Nguyên, nhẹ giọng hỏi: "Là đã xảy ra chuyện gì sao?"

Lý Nguyên trầm giọng nói: "Môn chủ dẫn cao thủ trong môn ra khỏi nội thành."

Bà chủ mở mắt, nói: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Diêm nương tử cười nói: "Tiết tỷ tỷ cũng không ngủ à."

"Không…… cứ cảm thấy đêm nay không bình thường lắm.” Bà chủ xoay người, cầm lấy tay Lý Nguyên lại ôm vào trong ngực, nói: "Ta chưa bao giờ thấy trưởng lão lại ra ngoài thành lúc nửa đêm."

Lý Nguyên nói: "Các ngươi ngủ, ta ra ngoài xem một chút. Chỉ cần nội thành không phá, nơi này chắc chắn an toàn."

Hắn khẽ động, mới phát hiện thân thể bị hai nữ quấn chặt.

"Tướng công cẩn thận một chút."

"Ừm.” Lý Nguyên đáp một tiếng, rút thân thể ra, lại một lần nữa mặc quần áo vào, dắt Trảm Mã đao trên lưng, cầm lấy ô giấy dầu đen kịt, hắn không đi cửa lớn mà là trực tiếp nhảy qua tường ra ngoài.

Bốp! Bốp!

Giày rơi trên đường lát gạch đá, nước mưa bắn tung tóe.

Lý Nguyên bước đi về phía trước, ánh mắt nhìn quanh, vội vàng đi về phía Dưỡng Yêu Địa Các.

Chỉ chốc lát sau, hắn đã đến trước cửa địa các, hộ vệ gác đêm do Thiết Sát đích thân ủy thác đang ngồi ở dưới mái hiên nửa híp nửa ngủ, chậu than hừng hực bị gió thu thổi không thể tắt.

Nghe được bước chân, hộ vệ nhanh chóng cầm đao, lại mở mắt, cảnh giác hỏi: "Ai?"

"Lý Nguyên."

"Phù… đã muộn như vậy rồi, Tiểu Lý gia vẫn đến Dưỡng Yêu các à."

"Đúng vậy, bỗng nhiên có chút cảm ngộ cho nên đến xem một chút."

"Tiểu Lý gia thật đúng là khắc khổ, không hổ là thiên tài của Huyết Đao Môn ta."

"Quá khen."

Lý Nguyên cười một tiếng, lập tức đi nhanh vào trong các, bước qua hành lang sâu thẳm tiến vào dưới lòng đất.

Trong bóng tối, một đôi mắt màu xanh lục hung sát mở ra, lẳng lặng nhìn người tới.

Lý Nguyên thì là lấy chìa khóa giấu trong địa các, mở khóa lồng giam ra, sau đó thông qua thần hồn liên lạc phân phó: “Chờ ở đây.”

Đám yêu khuyển lập tức ngồi xuống, con Hắc

"Chờ tin của ta."

Lý Nguyên lại hạ mệnh lệnh, sau đó liền rời đi.

Phiến đá trong mật thất một lần nữa được đậy kín, đèn hành lang lần lượt tắt.

Hắc Nham Yêu Khuyển "đặc thù" kia sáng mắt lên, muốn chạy về phía thềm đá, phiến đá bao trùm kia cũng không có năng lực ngăn cản đối với yêu thú, chỉ cần chúng cố gắng đụng vài cái, phiến đá kia sẽ nứt ra, sau đó có thể chạy trốn.

Nhưng Hắc Nham Yêu Khuyển này vừa mới ngẩng đầu lên, đứng thẳng chân, muốn chạy lên thì đã bị một cái móng vuốt khổng lồ bên cạnh đặt lên đầu, sau đó đè xuống.

Hắc Hầu há cái miệng to như chậu máu, thấp giọng rít gào với Hắc Nham Yêu Khuyển, giống như đang nói "chủ nhân nói ở lại đây, ai cũng không được ra ngoài".

Ngay lập tức, Hắc Nham kêu "ô ô ô", rụt đầu về, cúi chân xuống, ngoan ngoãn ngồi xuống, sau đó lại chui vào trong lồng sắt không khóa.

"Tiểu Lý gia nhanh như vậy sao?"

"Ừ, thử một chút, phát hiện thành công."

"Ngài có thể khống chế mấy con cửu phẩm yêu khuyển sao?” Hộ vệ hỏi.

"Xem như vậy đi."

Lý Nguyên rời khỏi Dưỡng Yêu thất, giơ ô giấy dầu, đi trên đường phố trống trải.

Nếu có chuyện ngoài ý muốn, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể thông qua "thần hồn liên hệ" để gọi yêu khuyển.

Nếu không có gì bất ngờ, chờ môn chủ trở về, hắn sẽ đi khóa lồng yêu thú một lần nữa.

Nhưng rốt cuộc liệu có xảy ra chuyện hay không?

Hắn không biết.

Chỉ chốc lát sau, hắn lại đi tới cổng nội thành.

Cổng thành sâm nghiêm, trong ánh sáng đỏ của chậu than trên mái hiên, mơ hồ hiện ra mấy bóng người vẫn đang đóng giữ.

Những người này không phải tạp dịch, cũng không phải hộ vệ, ngày thường không cần thù lao, cũng dường như không có người nhà, chỉ lẳng lặng đóng ở nơi này, ngoại trừ một ngày ba bữa và ngủ nghỉ ra thì sẽ không rời đi, trong môn chỉ gọi bọn họ là thành vệ, về phần tên lại căn bản không biết.

Lý Nguyên hoài nghi những thứ này căn bản không phải người bình thường, nhưng chuyện liên quan đến Huyết Đao Môn bí ẩn, hiện tại hắn cũng không cách nào biết được, lúc này hắn nhìn thấy cổng thành màu xám sắt nặng nề vẫn khóa chặt, hắn mới thong thả bước về.

Về đến nhà, cởi quần áo, lên giường ôm Diêm nương tử nhỏ nhắn xinh xắn ngủ lại, Diêm nương tử dáng người linh lung nhỏ nhắn xinh xắn, có thể ôm hết, ôm ngủ thật giống như ôm cái gối ôm lớn, mà bà chủ cũng không ghen…… chỉ dựa vào đằng sau hắn.

Giờ Dần đã qua.

Giờ Mão đã qua.

Giờ Thìn đã tới.

Chân trời chưa rạng, bởi vì mưa thu vẫn còn, một tầng sương mù màu xám mông lung bao phủ toàn bộ nội thành.

Thành vệ chậm rãi mở cổng nội thành, mà một thân ảnh nhỏ gầy dẫn năm gã áo tơi xuất hiện ở trước cổng.

Thành vệ nhận ra người tới, hành lễ nói: "Công Thâu cung phụng, ngài đã trở về."

"Ừm."

Công Thâu Dương tùy ý đáp lại, sau đó mang theo năm tên khách áo tơi nối đuôi nhau vào cổng.

Quy củ nội thành, nếu là người trong thành mang khách nhân vào thì có thể được miễn giấy thông hành mà tự do ra vào.

Công Thâu Dương không chỉ là người trong thành mà còn là cung phụng.

Hắn dẫn người trở về, không thể bình thường hơn.

Sáu người vào nội thành, rời xa cổng thành, Công Thâu Dương quay đầu nhìn một vị khách áo tơi cao lớn, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

Khách áo tơi hiểu ý, lập tức dẫn bốn người khác rời đi.

Sau khi rời đi, bốn người lại phân tán, nhanh chóng đi về phía Dưỡng Yêu Địa Các và Khôi Lỗi gian.

Sở dĩ một thế lực dễ thủ khó công là nhờ khôi lỗi và yêu thú.

Khôi lỗi bởi vì thiếu linh hoạt, vả lại sau khi điều khiển chỉ biết tuần tra và công kích ở một khu vực nào đó, cho nên biểu hiện cực kỳ bình thường trong chiến tranh xâm lược, bởi vì khôi lỗi không có khả năng được sớm đưa tới địa điểm công kích để thiết lập "lộ tuyến tuần tra".

Nhưng trong phòng thủ chiến, khôi lỗi quả thực chính là BUG.

Cho nên trước tiên khống chế khôi lỗi, là nhận thức chung của bên tiến công.

Dưỡng Yêu Các, lại có tính công kích không khác gì bom hẹn giờ, lúc trước Huyết Đao Môn tập kích bất ngờ Ngụy gia, mà Ngụy gia lại thả ra hai con yêu thú thất phẩm.

Nếu không nhờ hai con yêu thú thất phẩm kia, nói không chừng Huyết Đao Môn đã tiêu diệt sạch tinh anh của Ngụy gia.

Công Thâu Dương thì liếc nhìn bốn phía, sau đó nhanh chóng từ trong ngực lấy ra chu sa cùng với chất lỏng màu đỏ được đặc biệt điều chế từ huyết dịch, đi xuống một vòng, sau đó nhanh chóng đi đến nhà Liễu trưởng lão.

Hắn lảo đảo nhào tới trước cửa, người hầu Liễu gia đang nấu bữa sáng, nhìn thấy trước cửa vang lên tiếng động lạ thì liền sửng sốt, lập tức có người chạy ra xem.

Vừa nhìn, liền thấy được Công Thâu Dương.

Có đại nhân vật nào trong thành mà người hầu của Liễu trưởng lão không biết?

Công Thâu Dương thở hổn hển nói: "Liễu… Liễu trưởng lão…… Khẩn cấp… Khẩn cấp…"

Người hầu vội nói: "Ngài đi theo ta."

Người còn lại thì đỡ lấy Công Thâu Dương.

Ba người xuyên qua hành lang gấp khúc, vòng qua vườn hoa, đi tới nội đường.

Trong nội đường, Liễu trưởng lão đang lật một quyển sổ thật dày, đây là sổ đăng ký ra vào thành gần đây, nàng muốn hiểu rõ thời gian những đệ tử kia rời đi, từ đó xác định một số chuyện.

Kết quả, nàng phát hiện, đêm qua dường như những đệ tử này đều không có trở về, mà đêm hôm trước lại bình thường.

Điều này nói rõ "ám phường" kia lấy lý do nào đó để lừa gạt bọn họ.

Nhưng mà những đệ tử nội thành kia cũng không phải ăn chay, mặc dù trong số những người mai phục của đối phương có thất phẩm thì cũng chưa chắc có thể đuổi tận giết tuyệt.

Nếu là dùng độc, ám khí, những đệ tử nội thành kia cũng có không ít người từng trải, chưa chắc sẽ mắc mưu.

Thậm chí ngay cả chuyện tụ tập cũng là điểm đáng ngờ……

Những đệ tử nội thành kia tại vì sao lại bằng lòng ra ngoài huyện?

Bọn họ xác định ngoài huyện là an toàn sao?

Ngoài ra, đối phương phải xuất động bao nhiêu cường giả mới có thể khống chế được mười sáu đệ tử nội thành trong nháy mắt, sau đó còn truyền tin cho Thiết môn chủ, cũng chờ đợi Thiết môn chủ tiến đến?