TRUYỆN FULL

[Dịch] Trường Sinh: Khởi Đầu Là Thợ Săn

Chương 147: Tồi Thành (3)

Những đệ tử nội thành này có người mở võ quán, nhưng có không ít đều ở lại nội thành, bình thường mà nói tất nhiên sẽ trở lại trong phủ, ví dụ như… Phương Thành Báo trong huynh đệ Phương gia.

Sau khi Phương Thành Báo đột phá bát phẩm, vẫn luôn khổ tu trong nội thành, để sớm ngày có thể vượt qua bát phẩm, từ đó củng cố cảnh giới của chính mình.

Nhưng Phương Thành Báo, đêm nay cũng không có ở đây.

Khi Liễu trưởng lão tra được tòa nhà số 38, nha hoàn đã lập tức thông báo, Lý Nguyên nhẹ nhàng dời tay và chân của hai nữ nhân đang khoác lên người mình, sau đó mặc quần dài, lưng đeo Trảm Mã đao, nhanh chóng ra khỏi cửa.

Ngoài cửa, một nữ tử huyền bào viền trắng, khí chất có vẻ tàn nhẫn cay nghiệt đang cầm đèn lồng đứng, chính là Liễu trưởng lão.

Liễu trưởng lão thấy Lý Nguyên, gật đầu, định rời đi.

Lý Nguyên ngạc nhiên nói: "Liễu trưởng lão, đã xảy ra chuyện gì sao?"

Liễu trưởng lão nói: "Không có gì, chỉ là mấy ngày nay phải cẩn thận một chút, đừng tùy tiện đến những địa phương xa lạ."

Lý Nguyên nhíu mày, đưa mắt nhìn nàng đi dưới mưa to, có hơi suy tư, hắn đột nhiên xoay người, đi tới trước ổ kiến trong đình viện, đưa tay cầm ba con kiến vào tay, tiện thể sinh ra "Thần hồn liên hệ".

Làm xong những thứ này, hắn lại nhanh chóng đi ra cửa, tiếp nhận ô giấy dầu mà nha hoàn trước cửa đưa tới, bung ra, chạy vào mưa to, nhanh chóng đuổi theo Liễu trưởng lão.

Liễu trưởng lão nghe được động tĩnh, xoay người, thấy Lý Nguyên chạy tới, hỏi: "Làm sao vậy?"

"Liễu trưởng lão, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trong lòng ta có chút bất an…"

Liễu trưởng lão biết hắn là thiên tài trong môn, gần đây lại đang thuần yêu, nên thái độ đối với hắn cũng khá tốt, nói: "Có lẽ là có mấy kẻ thù bên ngoài xâm lấn, ngươi an tâm ở nội thành thuần yêu, còn những thứ khác… Ta, cùng Thiết môn chủ sẽ xử lý.

Chờ chuyện kết thúc, tự sẽ nói cho các ngươi biết."

"Ừ." Lý Nguyên cũng không dây dưa lâu.

Đợi Liễu trưởng lão xoay người, hắn tiện tay vung lên, ném ba con kiến vào ống quần Liễu trưởng lão, sau đó quay người rời đi.

Trở lại phòng, hắn cởi quần dài, leo lên giường.

Hai nàng thấy nam nhân nhà mình đã trở lại, lại quấn lấy, dán vào hắn ngủ.

Thân thể Lý Nguyên bị hai nữ nhân ôm chặt nên có chút nóng, nhưng hắn không có tâm tình ngủ.

Hắn nhắm hai mắt lại, nhưng lại mở ra ở chỗ ba con kiến kia.

Từng hình ảnh hiện lên.

Mặt đất đục ngầu chảy nước.

Kiểm tra từ nhà này sang nhà khác.

Cuối cùng lại vòng về Huyết Nộ đường.

Liễu trưởng lão chân trước mới vào Huyết Nộ đường, một con kiến lập tức rơi ra ngoài ống quần của nàng, lặng lẽ trốn ở góc cửa, hai con khác thì tiếp tục đi theo nàng.

Mượn kiến, Lý Nguyên nhìn thấy lúc này trong Huyết Nộ đường có Thiết Sát, Liễu trưởng lão, cùng với Điền trưởng lão trông coi ruộng thịt.

Ngoài ra, lần này có tới bốn người tương đối đặc biệt, mập gầy cao thấp không giống nhau, trong bóng tối còn có một gã tóc bạc lặng lẽ đứng nhìn.

Giọng nói Liễu trưởng lão vang lên.

"Khởi bẩm môn chủ, đệ tử nội môn ngoại trừ Lý Nguyên, Triệu Thuần Tâm còn có Du Trọng Dũ, còn lại toàn bộ đều không trở về, Phương Thành Báo cũng ở trong đó."

"Ý ngươi là có tới mười bảy người mất tích?"

"Hẳn là mười sáu người, có một vị theo người trong nhà nói, là ở ngoài thành không trở về."

Bùm!!

Một tiếng vỗ bàn thật mạnh tựa như sấm sét vang lên.

"Đồ ngu! Bọn chúng đều là lũ ngu xuẩn sao!" Tiếng Thiết Sát rít gào vang lên, sau đó hắn cầm phong thư trong tay, mặt trầm như nước.

Trên phong thư viết một hàng chữ: Thiết môn chủ, muốn lấy lại đệ tử sao? Nếu muốn, đi ra từ cửa bắc huyện Sơn Bảo, trước giờ Thìn chạy tới chân núi Nam Sơn Thủy Điều. Nếu không…

Đọc đến đây, bỗng thấy một dấu x màu máu xuất hiện ở cuối trang.

Giờ Thìn, chính là trước hừng đông.

Từ giờ đến lúc đó cũng không còn nhiều thời gian lắm.

Đệ tử nội thành tổng cộng không quá ba mươi người, trong đó mười người mở võ quán ở ba phường Ngụy gia , hai mươi người khác đều thường trú ở nội thành.

Hai mươi người này đều là bát phẩm, cũng là nhóm lực lượng mới phục hưng của Huyết Đao Môn, Thiết Sát không có khả năng mặc kệ.

Lúc này, hắn cầm thư, trầm giọng nói: "Ta muốn biết Lý Nguyên, Triệu Thuần Tâm, Du Trọng Dũ vì cái gì không mất tích?"

Dứt lời, y lại tự mình phân tích: "Du Trọng Dũ thì ta biết, hắn quá yếu, bất kể năng lực hay là tính cách đều rất yếu, những ngày này hắn thường nhốt trong nhà khổ tu, rất ít ra ngoài, hắn thì ta có thể hiểu.

Tiểu tử Lý Nguyên thì luôn có thể gặp dữ hóa lành, không ngoài ý muốn!

Triệu Thuần Tâm, nàng cùng Lý Nguyên rất thân thiết, chẳng lẽ là dính phúc khí trên người Lý Nguyên?"

Cộc cộc cộc…

Thiết Sát gõ bàn gỗ, đột nhiên hỏi: "Gần đây thịt yêu thú bát phẩm của Lý Nguyên đều đưa lại cho Triệu Thuần Tâm sao?"

Ngay lập tức người lùn tự xưng là A Tam bước ra khỏi hàng nói: "Đúng vậy."

Thiết Sát nhắm mắt, sau đó lại mở mắt, chậm rãi phun ra hai chữ: "Ám phường."

Điền trưởng lão kinh ngạc nói: "Ám phường gì?"

Thiết Sát nói: "Một nơi bán thịt yêu thú bát phẩm ở ngoài huyện, lúc đầu chúng ta còn điều tra qua, chỉ có điều tất cả mọi chuyện vẫn rất bình thường, nên không để tâm lắm, hẳn là nơi này rồi."

Y bỗng nhiên đứng dậy, nói: "Đinh lão, A Đại, A Nhị, A Tam, A Tứ, các ngươi theo ta đi một chuyến.

Lão Liễu, lão Điền, các ngươi trông chừng nội thành."

Điền trưởng lão nghe vậy nói: "Môn chủ xin yên tâm, nội thành kiên cố, sẽ không xảy ra chuyện gì."

"Được rồi!"

Thiết Sát rung áo bào, đi ra ngoài trời mưa gió, ý sát phạt hào hùng quanh thân kích động không thôi: "Ta ngược lại muốn nhìn xem, ai muốn làm lão tử!"

Bên ngoài nội thành lúc này, trong rừng hoang vẫn còn đang mưa, một nam tử nhỏ gầy hai mắt lóe hung quang đang đội nón, bọc áo tơi giấu trong bóng tối, đây rõ ràng là đại cừu địch của Ngụy gia, hiện giờ đang là cung phụng Huyết Đao Môn, cũng là cung phụng từng mua thịt yêu thú bát phẩm trong ám phường, Công Thâu Dương.

Mà ở phía sau Công Thâu Dương, lại là một đám người đang mai phục.

Công Thâu Dương lạnh lùng nhìn chằm chằm nội thành phía xa.

Hắn đã chờ đợi ngày này rất lâu rồi, vì ngày này… tam tiểu thư Ngụy gia, cùng với rất nhiều đệ tử Ngụy gia đều phải trả giá bằng cả sinh mệnh, mà bọn họ chỉ vì để cho hắn có cơ hội tốt hơn tiến vào Huyết Đao Môn.

Trong rừng cây bên ngoài phường Ngân Khê, có rất người lặng lẽ rình rập, trong đó có vị Tôn trưởng lão mà lúc trước Thiết Sát từng chặn lại kia…

Chỉ có điều, trong đám người rình rập này, Tôn trưởng lão cũng không đứng ở phía trước, điều này chứng tỏ, nơi đây còn có người mạnh hơn hắn.

Người đứng đầu tiên là vị đội nón lá, khàn giọng lại âm thầm dặn dò một tiếng: "Vừa bình minh, thì tiến vào phường Ngân Khê.

Vừa thấy tín hiệu, thì lập tức đánh vào nội thành.

Công Thâu Dương sẽ phong tỏa Dưỡng Yêu Các trước, cùng Khôi Lỗi gian.

Chúng ta chỉ cần giết hết tất cả những người phản kháng, sau đó đóng cửa thành chậm rãi tiêu diệt là được.

Các huynh đệ Ngụy gia, ngày này rồi cũng đến, các ngươi hãy báo thù cho người nhà các ngươi, tất cả nữ quyến trong nội thành Huyết Đao Môn đều sẽ là của các ngươi!"

"Tôn gia chủ trượng nghĩa! Ngụy gia ta sau này sẽ lấy Tôn gia vi tôn!" Trong bóng tối, có một nam nhân ẩn giấu khát máu, chợt nơi này lại trở về yên tĩnh, bắt đầu lẳng lặng chờ đợi.