TRUYỆN FULL

[Dịch] Trường Sinh: Khởi Đầu Là Thợ Săn

Chương 149: Đại cục đã định (2)

Bốn người bên cạnh Thiết môn chủ và Đinh lão đều là thất phẩm, đây là nhóm lực lượng có thể đi ngang huyện Sơn Bảo rồi, đối phương rốt cuộc có mục đích gì?

Đôi mắt Liễu trưởng lão sâu thẳm, lộ ra vẻ trầm tư.

Đối phương mạnh như vậy sao?

Nắm chắc ăn hết lực lượng trung kiên của Huyết Đao Môn?

Hoặc là……

Liễu trưởng lão đang suy nghĩ, ngoài cửa truyền vào thanh âm của người hầu.

"Trưởng lão, Công Thâu cung phụng bị trọng thương, hắn có việc gấp cầu kiến."

"Công Thâu Dương? Đưa hắn vào?"

"Là"

Cánh cửa mở ra, người hầu đỡ Công Thâu Dương đi vào trong.

Mà khi đi qua ngưỡng cửa nhập môn, Công Thâu Dương đúng là bước chân phù phiếm, trực tiếp ngã ra ngoài.

Thân hình Liễu trưởng lão phiêu phiêu, nhẹ nhàng rơi vào trước mặt Công Thâu Dương, giơ tay nâng hắn dậy, vừa định hỏi "ai làm ngươi bị thương" liền cảm thấy ngực đột nhiên phát lạnh, ngay sau đó truyền đến đau nhức kịch liệt.

Một thanh kiếm giấu trong tay áo đã xuyên qua trái tim nàng, mũi kiếm nhỏ máu nhô ra phía sau lưng nàng.

Công Thâu Dương đâm trúng một kiếm, sợ Liễu trưởng lão sắp chết phản công, liền quăng mạnh nàng ra, sau đó phất tay đảo ngược, ném đoản kiếm về phía sau.

Đoản kiếm "vèo" xuyên qua cổ họng người hầu đang đứng ở cửa.

Công Thâu Dương nhanh chóng lướt đi, kéo người hầu vào cửa, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Mà Liễu trưởng lão đụng vào tường, tê liệt trượt xuống, máu tươi từ ngực phun ra, nhuộm đỏ huyền bào viền trắng.

Nàng chịu một kiếm này, trong lòng đã rõ ràng chút chuyện, lúc này ánh mắt lộ vẻ sợ hãi cùng tuyệt vọng, nhưng vẫn theo bản năng giơ tay muốn cầm đao, nhưng Công Thâu Dương vung hai tay áo lên, liên tiếp ném ra ba thanh phi kiếm.

Vù vù vù!

Phi kiếm đâm xuyên qua hai tay Liễu trưởng lão, cũng phá tan hy vọng cuối cùng của nàng.

Đột nhiên, nàng hiểu ra một chuyện.

Chuyện cuối cùng…

Có thể…

Có lẽ mười sáu tên đệ tử kia căn bản không bị bắt……

Chỉ là điều hổ ly sơn mà thôi.

Công Thâu Dương ra tay tàn nhẫn, thấy Liễu trưởng lão ngã liệt người, lại nhanh chóng tiến lên cắt một kiếm ở cổ, sau đó thu hồi kiếm, nhẹ nhàng đẩy cửa sổ sau phòng ra, nhảy ra ngoài, sau đó nhanh chóng rời khỏi Liễu gia, bay vút về phía ruộng thịt.

Đợi đến khi tới gần ruộng thịt, hắn đột nhiên lấy ra một ống tín hiệu từ trong ngực mình, rút ngòi, thổi lên trời.

Bùm!!!

Pháo hoa ngút trời, nổ tung giữa không trung.

Mà ngay sau đó, ở ngoài thành cũng sáng lên pháo hoa.

Bên ngoài phường Ngân Khê, đoàn người luôn chú ý hướng nội thành lập tức đứng dậy, thừa dịp hừng đông mông lung, nhanh chóng xuyên qua Ngân Khê.

Công Thâu Dương truyền xong tín hiệu, nhanh chóng đi về phía ruộng thịt, hắn muốn đi giải quyết vị trưởng lão thất phẩm còn lại.

Ruộng thịt đỏ tươi chói mắt, tựa như một ngọn lửa trong lòng đất, còn chưa tới gần đã cảm thấy một cỗ không khí vặn vẹo nóng rực đang dâng lên.

Nước mưa rơi vào trong ruộng thịt, không thẩm thấu vào sâu như rơi vào đất, mà là hiện ra chút hơi nước, bốc lên thành sương mù mông lung, bao phủ mảnh địa giới và rừng rậm này.

Rõ ràng là mùa thu thê lương tiêu điều, nhưng trong sương mù lại nóng bức tựa như mùa hè.

Bên cạnh ruộng thịt, trong phòng nhỏ, Điền trưởng lão vừa quạt gió, vừa híp mắt nhìn ruộng thịt.

Sương mù này, hắn muốn ngủ cũng không ngủ được.

Lại nói tiếp, hắn giữ ruộng thịt lâu như vậy, nhưng cũng không hiểu ruộng thịt hình thành như thế nào.

Dù sao thì đó cũng là một cánh đồng, không thể chuyển, cũng không thể chuyển……

Không thể mở rộng, cũng không thể hủy diệt.

Hắn từng thử khai khẩn đất đai bên cạnh ruộng thịt, hy vọng ruộng thịt có thể mọc lên, từ đó ruộng thịt có thể mở rộng.

Nhưng thất bại…

Cho dù bên cạnh ruộng thịt hoàn toàn trống không, thịt này cũng sẽ không mọc ra.

Ngay cả khi hắn ném thịt từ các ruộng thịt để lấp đầy khoảng trống, thịt này cũng sẽ không được liên kết với các ruộng thịt, lại càng sẽ không hình thành ruộng thịt mới.

Hắn cũng từng thử qua sau khi ruộng thịt thu hoạch, thừa dịp ruộng còn trống không để đào bới, nhưng khi đào đến độ sâu nhất định, hắn bắt đầu phát hiện mặt đất cực nóng, hơn nữa cực kỳ dày đặc.

Vừa nóng vừa dày đặc, hoàn toàn không giống như là đất có thể mọc ra thịt.

Hắn dùng hết toàn lực, nhưng không thể lưu lại một dấu vết trên mặt đất này, nên đành phải từ bỏ.

Lúc này, hắn đắm chìm trong sương mù nóng.

Nhưng sương mù này căn bản không có mùi máu, mà là hơi nước thuần túy.

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên ngoài xa vang lên tiếng bước chân vội vàng.

"Ai?"

Điền trưởng lão hỏi.

"Lão Điền, là ta. Có chuyện xảy ra, có chuyện lớn……"

Một thân ảnh từ xa vội vàng đến.

"Công Thâu cung phụng? Sao ngươi lại tới đây? Hơn nữa trên người ngươi sao lại có máu?"

"Ngụy gia, Tôn gia tấn công tới. Trong thành…… trong thành có nội ứng…… ta bị thương. Ta…… khụ khụ khụ……"

Một loạt các âm thanh đi kèm với tiếng ho dữ dội từ xa vọng lại, Công Thâu Dương ôm ngực, thống khổ ngã về phía trước.

Thần sắc Điền trưởng lão giật giật, hắn nhớ tới pháo hoa vừa rồi, đột nhiên hiểu ra…… Đó là pháo hoa tín hiệu của nội ứng.

Thế nhưng, dạng nội ứng gì mới có thể tổn thương Công Thâu Dương.

Chờ đã, Công Thâu Dương căn bản không có ở đây.

Hắn cảnh giác nói: "Công Thâu cung phụng, không phải ngươi ở phường Đại Đồng sao? Khi nào……"

Lời còn chưa dứt, đã thấy tên lùn gầy ngã trên đất bắn lên nhanh như chớp, trong tay lóe lên hàn quang.

Điền trưởng lão chợt lui về phía sau, tránh thoát một kích này, rồi lại bởi vì không có hoàn toàn tránh thoát mà bị chém ra vết máu, máu nhợt nhạt chảy ra từ miệng vết thương.

Điền trưởng lão cũng không hỏi nhiều, vung cánh tay, chộp lấy trường đao bên người.

Nhưng Công Thâu Dương lại đột nhiên vung phi kiếm ra.

Điền trưởng lão liên tục né tránh.

Mà bỗng nhiên, Công Thâu Dương xông mạnh về phía trước, Điền trưởng lão không kịp lấy đao, hai tay đẩy ra, ý đồ hất ra Công Thâu Dương.

Hai người tiếp xúc, kình lực sụp đổ, vang lên ầm ầm, hai người đều bật ra sau.

Công Thâu Dương lùi lại rồi rơi xuống mặt đất, mà Điền trưởng lão lại rơi về phía ruộng thịt.

Bốp!

Điền trưởng lão vung tay vỗ về phía bờ ruộng, muốn mượn lực đứng lên.

Nhưng cách đó không xa lại lóe tới một ánh hàn quang sắc bén.

Hàn quang kia trực tiếp đóng đinh vào tay hắn.

Mu bàn tay Điền trưởng lão lóe lên huyết sắc, huyết sam hộ thể bật lại hàn quang.

Nhưng chỉ chậm một chút, lại nghe mặt đất vang lên một tiếng "bùm", Công Thâu Dương lại vọt tới trước mặt hắn, đoản kiếm trong tay chém về phía hắn.

Điền trưởng lão vội vàng né tránh.

Song phương ngươi tới ta đi, lại là hơn mười hiệp.

Điền trưởng lão muốn lên bờ, nhưng vẫn bị đè ép.

Rốt cục, hắn bị lộ sơ hở, bị Công Thâu Dương đá bay, rơi vào trong ruộng.

Điền trưởng lão vội vàng vận lực, lấy cơ bắp khóa chặt miệng vết thương trên người, sợ máu trên người mình chạm vào ruộng thịt……

Sau đó, hắn đang định đạp ruộng đứng lên, trở lại mặt đất.

Công Thâu Dương không ngờ hắn khó chơi như vậy, vội vàng chặn lại.

Song phương lại chém giết một trận, cuối cùng…… Điền trưởng lão rốt cục thất bại, lại rơi vào ruộng thịt.

Mà lần này, hắn đã không thể khống chế vết thương quá nặng trên người.

Cảnh tượng đáng sợ xuất hiện, Điền trưởng lão kêu thảm một tiếng, ngay sau đó máu thịt của hắn giống như giọt nước rơi vào bông vải, "rắc rắc", cả người bị kéo vào trong ruộng thịt, biến mất vô tung vô ảnh hoặc là nói trở thành phân bón ở đây.

Công Thâu Dương lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó lộ ra một nụ cười

Hai trưởng lão đã được giải quyết, Dưỡng Yêu Địa Các và Khôi Lỗi gian cũng bị khống chế.

Đại cục đã định!

Bây giờ phải đến cổng thành hỗ trợ phá thành.