TRUYỆN FULL

[Dịch] Trường Sinh: Khởi Đầu Là Thợ Săn

Chương 146: Tồi Thành (2)

Nha hoàn đưa bạc tới lại nói: "Còn có sáu trăm lượng, Triệu nãi nãi nói qua một thời gian ngắn nữa sẽ đưa tới."

Lý Nguyên vừa nhìn đã biết Triệu Thuần Tâm không có tiền mặt, nhưng hắn biết sư tỷ không muốn để cho hắn chịu thiệt thòi, nên tiền nhất định sẽ cho, không chỉ trả mà ngay cả hai lần trước cũng trả, vì thế bất đắc dĩ nói: "Không vội, lúc nào cũng được."

Tiễn nha hoàn rời đi, bà chủ bỗng đi qua bên cạnh.

Lý Nguyên hô: "Tiết tỷ."

Bà chủ chạy tới, nhìn lướt qua cái rương, cười nói: "Phát tài rồi?"

Lý Nguyên nói: "Triệu sư tỷ đưa tới tiền mua thịt, nàng… Trong khoảng thời gian này đừng mở rộng tửu phường nữa, nghĩ biện pháp tích trữ chút lương thực đi."

Bà chủ nói: "Quán rượu Hành Vu có hầm ngầm, vốn là trữ chút lương thực, mặc dù không bằng kho lúa, nhưng cũng có hơn ba vạn cân."

"Vậy tiếp tục tích trữ, tận hết khả năng biến số tiền này thành lương thực." Lý Nguyên suy nghĩ một lát lại hỏi: "Đúng rồi, Đường Cừu gần đây thế nào?"

Bà chủ cười nói: "Cũng giống như lão Chu, cả ngày đều sầu, điều bất đồng chính là lão Chu ngày nào cũng ngẩn người, còn y thì làm thứ gì đó, trông giống như ám khí."

"Hỏi y một chút, nếu đưa nha đầu nhà y đến chơi với hài tử nhà Vương thẩm, y có bằng lòng không."

"Chắc chắn bằng lòng, chính lão Đường cũng lo lắng đứa nhỏ luôn đi theo y, tính tình sẽ thay đổi theo chiều hướng không tốt."

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Thoáng cái đã qua ba tháng.

Hôm đó, Lý Nguyên vẫn cầm đao tập luyện như những ngày bình thường khác.

Nhưng hôm nay có điểm khác biệt.

Đao chưa ra khỏi vỏ, đã nghe thân đao run rẩy.

Phạm âm, long ngâm, tiếng quỷ khóc róc rách không thôi, tựa như trong đao ẩn giấu linh hồn, muốn rời vỏ giết người.

Thân đao run rẩy, ngay cả cơ bắp cánh tay Lý Nguyên cũng bắt đầu sinh ra chấn động, ngay sau đó máu của Lý Nguyên cũng chấn động theo.

Hắn theo cảm giác này, vận chuyển "Thổ Phách Công", hít sâu một hơi, lá khô đua nhau rơi xuống chất đầy cả hậu viện, quanh thân hắn cuộn thành vòng xoáy.

Nhưng cảm giác này chưa kết thúc, bởi vì hơi thở này còn rất dài.

Ảnh huyết bị áp bức, bắt đầu điên cuồng tràn ra khỏi cơ thể.

Cơ bắp của hắn dần trở nên chằng chịt, lộ ra một cỗ áp suất cường đại.

Tiếng đao càng thêm kích động, chợt phát ra một tiếng thét chói tai điên cuồng.

Lý Nguyên buông tay ra, đao kia lại nhảy nhót như nước sôi "ùng ục", giống như muốn tự mình ra khỏi vỏ.

Lý Nguyên nhắm mắt cảm nhận, chậm rãi lộ ra nụ cười.

Hắn thở ra một hơi, trong viện nổi lên một trận gió lớn.

Bàn tay hắn nhẹ nhàng lướt qua cán đao, đao minh lập tức biến mất.

"Thành."

Thiếu niên lên tiếng.

Tuy không xuất đao, nhưng một đao đó đã diễn luyện trong đầu hắn vô số lần, thân thể hắn lúc nào cũng sẵn sàng xuất đao.

Giờ khắc này, hắn có cảm giác hóa thân thành phụ nữ đã trải qua quá trình mang thai, rồi sinh con nối dõi.

Một đao này giống như hắn thai nghén mà sinh ra.

Cho nên hắn biết uy lực của một đao này, nếu một khi chém ra, sợ là chỉ tiếng chói tai thôi cũng đã trực tiếp khiến toàn bộ nội thành chú ý.

Bởi vì một đao này, rất có thể đã là một trong những sát chiêu đỉnh cao nhất trong thất phẩm, uy lực của nó đã vượt qua cả "Dược Uyên".

Thật sự là không uổng công hắn khổ tu lâu như vậy.

Lý Nguyên nhìn về phía tin tức.

Quả nhiên trong "thanh kỹ năng" có thêm một hàng tin tức mới: Tuyệt kỹ? (Thất phẩm) (1/1)

"Tuyệt kỹ?

Hơn nữa còn không cần tu luyện.

Quả nhiên khác với chiêu thức và công pháp "

"Về phần dấu chấm hỏi?

Xem ra một đao này chưa từng xuất thế.

Nếu đã là tự nghĩ ra, vậy ta đặt một cái tên đi."

"Khí thôn vạn dặm như hổ, nhất đao tây lai phá thành."

"Nó được gọi là."

"Tồi Thành."

Đao chưa xuất vỏ, vườn hoa trong đình viện vẫn như thường.

Thiếu niên nhìn lướt qua số liệu của bản thân:

305~455!!!

Hắn thở phào nhẹ nhõm…

Bất tri bất giác, hắn đã lợi hại gấp đôi Thiết môn chủ.

Dưới bộc phát, một đao một Thiết môn chủ, hẳn là không có vấn đề gì lớn chứ?

Mùa thu, mưa rơi buồn bã, rủ xuống đầy trời.

Sắc trời dần tối, từng chiếc xe ngựa thi nhau lái vào nội thành, trục bánh xe mang theo nước bùn, bắn tung tóe khắp nơi.

Lý Nguyên dắt Trảm Mã đao ở sau lưng.

Sau khi lĩnh ngộ ra "Tồi Thành", hắn có một tình cảm đặc thù đối với đao, tựa như đao đã thành một bộ phận của hắn, rút đao giống như rứt cánh tay của hắn ra, có chút không được tự nhiên.

Hồi lâu sau, hắn gặp qua rất nhiều người có những hình dáng khác nhau, cũng gặp qua không ít yêu thú ở chợ đen, nhưng toàn bộ huyện Sơn Bảo chưa từng có người nào vượt qua hắn, chứ đừng nói đến yêu thú.

Thực lực tổng hợp của Thiết Sát là 235, nhưng gần một năm qua, thực lực của y cơ hồ cũng không tăng lên mấy, mà thực lực này đã là trần nhà của huyện Sơn Bảo.

Mà đối với người ở bên ngoài, Lý Nguyên bất quá chỉ là bát phẩm, thực lực còn kém Triệu Thuần Tâm không ít, mà mấy tháng gần đây hắn lại si mê thuần yêu, bỏ phế đao pháp.

Nhưng có ai biết, Lý Nguyên mới thật sự là người đứng đầu thật sự?

Lý Nguyên không định giả bộ như thế nào, bất kể thấy thế nào, hắn cũng đã chân chính có đủ lực lượng của "hoành hành huyện Sơn Bảo ".

Nếu đã như vậy, hắn hoàn toàn có thể nâng cao "điểm cẩu thả" một cách hợp lý.

Chỉ chốc lát sau, một chiếc xe ngựa dừng lại trước nhà số 38.

Trong xe, có Diêm nương tử, bà chủ, còn có tiểu cô nương đã quen thuộc nơi này, tất cả đều cùng nhau xuống.

"Tướng công, hôm nay chàng hơi khác một chút." Diêm nương tử rất cẩn thận nói.

"Khác chỗ nào?"

"Cảm thấy chàng hình như rất vui vẻ."

"Ta có cười sao?"

"Không cười, nhưng ta hiểu rõ chàng a, ta chỉ cần đứng ở bên cạnh chàng thì cũng biết được chàng có vui hay không."

"Vậy sao?" Lý Nguyên nở nụ cười.

Diêm nương tử suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Hơn nữa, trước đây chàng cũng không đeo đao tới đón chúng ta."

Cô tới gần hai bước, kiễng chân nhìn Lý Nguyên nhẹ giọng nói: "Có phải đột phá tầng mới hay không?"

Lý Nguyên nói: "Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy? Chỉ là lĩnh ngộ ra một chiêu thức nhỏ mà thôi."

"Ồ."

Diêm nương tử nghe vậy đành đáp lời.

Hai người đang nói, bỗng bên kia, bà chủ đã cùng bọn nha hoàn nhau bày thức ăn tối nay lên bàn, sau đó hét lên: "Ăn cơm thôi, ăn cơm thôi."

Lý Nguyên đáp: "Đến đây."

Đêm đã khuya, mưa lại kéo dài không ngừng.

Trong phòng, sau khi chơi đùa xong họ đã dần bình ổn trở lại, chỉ còn lại thở dốc mệt mỏi, tựa như một đêm này cứ trôi qua như vậy.

Nhưng đột nhiên, tiếng vó ngựa dồn dập tựa như tiếng trống dày đặc vang lên ở bên ngoài.

Nội thành ban đêm không mở cửa.

Vị chủ nhân từ trên thân ngựa, xoay người bước xuống, nâng nón lá, ở trong mưa lạnh, gấp giọng hô: "Đã xảy ra chuyện rồi, đã xảy ra chuyện rồi, mau mở cửa!!"

Nhưng mà, người giữ cửa lại lạnh lùng vô cùng, hờ hững nhìn người trong mưa kia, thật lâu sau mới có người đi thông báo.

Chỉ chốc lát sau Liễu trưởng lão quản nội vụ đã tới.

Liễu trưởng lão mở cửa thành dẫn người này vào trong thành, trực tiếp dẫn đi cầu kiến môn chủ.

Thiết Sát vừa nghe chuyện cũng lập tức đứng dậy.

Ngay sau đó, Liễu trưởng lão dẫn người bắt đầu kiểm tra từng nhà.

Không tra thì thôi, tra thì phát hiện trong nội thành có rất nhiều đệ tử đều không ở đây.