Ba người Tiền Nhị không hiểu, nhưng bọn họ biết không có đại ca sẽ không có Tiền gia, quan hệ trên huyện trước đây đều là do đại ca duy trì. Lúc đại ca ở phường, Tiền gia chính là bá chủ trong thôn. Đại ca đi, Tiền Tam thì bị người ta giết chết, Tiền Nhị thì bị người ta trưng binh……
Quả nhiên, sáng nay khi Lý Nguyên đến, hỏi tình huống của bốn tờ chuẩn săn chứng này, hắn nhìn Tiền Đại, nói một tiếng: “Làm rất tốt.”
Mặc dù chỉ có hai ba lần tiếp xúc ngắn ngủi, nhưng hắn đã phát hiện Tiền gia lão đại và các đệ đệ của gã không cùng một cấp bậc… Làm việc rõ ràng, có cái nhìn đại cục. Nhưng mọi chuyện…… Còn cần thời gian để chứng minh.
Hiện giờ hắn sẽ chỉ để cho Tiền gia vận chuyển con mồi cho hắn.
Bán bao nhiêu, hắn biết.
Nếu Tiền gia làm chuyện gì, cùng lắm là hắn tổn thất chút bạc, không có gì ghê gớm.
Năm người vào núi, Lý Nguyên cố ý đưa lưng về phía bốn người, nhưng không có chuyện gì xảy ra.
Sau đó Tiền Đại theo Lý Nguyên vào núi, ba huynh đệ khác đẩy hai chiếc xe và chờ ở sơn khẩu.
Lý Nguyên trở lại chốn cũ, phong cảnh trên núi vẫn như cũ, nhưng con hổ tên là Tiểu Hoàng kia lại không men theo mùi đến tìm hắn nữa.
Điều này làm cho tâm trạng vốn không tệ của hắn lập tức hoàn toàn mất sạch, hắn vội vàng bắn chết một con lợn rừng, hai con hươu bào và một ít động vật hoang dã nhỏ, liền thu công.
Tiền Đại ở một bên nhìn mà âm thầm kinh hãi.
Hiệu suất săn giết này, ngay cả võ giả nhập phẩm cũng không được.
Quá nhanh, quá chính xác, thật giống như biết những dã thú này giấu ở đâu vậy.
Giống như không phải hắn tới đây săn bắn, mà chỉ là nhàn nhã đi dạo và thu hoạch một ít thịt đã được nuôi dưỡng mà thôi.
Sau đó, Lý Nguyên dẫn bốn người chạy đến quán rượu Hành Vu.
Lão bản nương và quản sự của quán rượu Hành Vu, hắn đều quen thuộc.
Bà chủ đã đến thăm nhà hắn còn mang theo rượu trà; Ô quản sự cùng hắn uống hoa tửu. Hơn nữa hắn cung cấp thịt tươi mới và cũng không cần nhiều tiền, sự tình cứ như nước chảy thành sông.
Nhưng Ô quản sự cũng nói với hắn, nhiều thịt như vậy, tửu lâu cần ít nhất bốn năm ngày mới bán xong, lần mua tiếp theo cần phải đợi bốn năm ngày sau.
Lý Nguyên đáp ứng, sau đó hẹn bốn ngày sau lại đến.
Như vậy, kênh buôn bán đã thành.
Lý Nguyên đưa một lượng bạc cho Tiền Đại, chính hắn còn dư lại bốn mươi lượng bạc.
Trước khi rời đi, hắn vỗ vai Tiền Đại nói: “Ba ngày sau ta lại đến phường Tiểu Mặc, chỉ có điều thời gian săn bắn đổi thành buổi tối. Các ngươi cất giữ thú săn qua một đêm, chờ ngày hôm sau rồi đi bán.”
Tiền Đại vỗ ngực, cười ngây ngô nói: “Nguyên ca, ngài yên tâm, Tiền Đại ta vào nam ra bắc, sự tình nên làm như thế nào, ta đều hiểu được!”
“Ừm.” Lý Nguyên cũng không nói nhiều, trực tiếp rời đi.
Đợi đến khi đi xa, Tiền Đại thì đẩy xe về, đến ngã rẽ, gã nháy mắt với Tiền Tứ.
Tiền Tứ vội vàng lật áo khoác, từ trong lật ra một cái mũ áo và đội lên đầu, sau đó mau chóng đi về phía chợ đen.
Đám người Tiền Đại đợi bên đường.
Đợi hồi lâu, Tiền Tứ chạy về, lại gần thấp giọng nói: “Đại ca, là thật, Nguyên ca thật là đệ tử của Lý gia. Hắn ở chợ đen rất nổi tiếng, người khác đều gọi hắn là Tiểu Lý gia.”
“Vậy Tiểu Lý gia bình thường thế nào?”
“Hình như là rất khiêm tốn, chỉ đi theo Lý gia tu luyện……
Đúng rồi, nghe nói hắn vốn ở trung thị, kết quả ngày đầu tiên tới đã bị bệnh, sau đó cáo bệnh ở nhà tu dưỡng.”
“Bệnh?”
“Hắn ở nhà dưỡng bệnh, nhưng cộng sự cùng quản lý Trung thị với hắn…… lại chết.
Sau đó hắn trở lại chợ đen, ngay lập tức được Lý gia thu làm đệ tử.”
“Tại sao người đệ tử kia lại chết?”
“Hình như là mất tích, về sau được vớt lên từ dưới đáy hồ, ai nấy đều bị ngâm thành người khổng lồ.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên… Hiện tại có người nói có thể là Ngụy gia làm.”
“Lại có việc này?” Tiền Đại khẽ nhíu mày, con ngươi xoay chuyển, giống như đang suy tư cái gì, phán đoán cái gì, thật lâu sau mới lẩm bẩm nói: “Tiểu Lý gia… Hay cho một Tiểu Lý gia!!”
Dứt lời, gã nhìn về phía mấy huynh đệ khác nói: “Đã nghe rõ chưa?! Sau này chúng ta sẽ lăn lộn với Tiểu Lý gia! Công việc ngài ấy bảo chúng ta làm, thì phải làm tốt!”
“Vâng!”
“Lão Ngũ, đệ nói một chút, lăn lộn với một người thì cái gì là quan trọng nhất?”
Tiền Ngũ nói: “Trung nghĩa!”
Tiền Đại nói: “Trước khi lăn lộn với người khác, chuyện xưa không thành vấn đề, nhưng sau khi lăn lộn, trong lòng phải có trung nghĩa!
Sau này, dù có Thiên Vương Lão Tử đến, chúng ta cũng chỉ nghe lời Tiểu Lý gia.
Trừ khi…… Chính hắn cmn không được.”
“Vâng, đại ca!”
…
Đêm đó, Lý Nguyên ôm Diêm nương tử, thì thầm trong chăn ấm áp.
Mà trước đó, tất nhiên đã trải qua một hồi đại chiến.
Đừng nói, loại cô nương biết chữ như Diêm nương tử sau khi ăn ngon và mặc đẹp, cả người cũng phát tướng, càng ngày càng đẫy đà quyến rũ.
Quan trọng nhất chính là, nương tử này lại còn biết câu dẫn.
Trang sức trang nhã, váy lụa, thướt tha thoải mái ngồi trên người, muốn cự tuyệt còn nghênh đón, khóe mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, quả thực là hết sức câu dẫn.
Nhưng cô chỉ câu dẫn Lý Nguyên, ra cửa thì dù có thế nào cũng không chịu mặc bộ váy lụa bó sát người lộ vẻ phong tình vạn chủng kia.
Lúc này, váy lụa của Diêm Ngọc đã sớm bị kéo xuống, cô chỉ mặc chiếc áo yếm hình bán nguyệt mới mua và lười biếng tựa vào ngực Lý Nguyên, hơi lo lắng nói: “Tướng công, Tiền gia, trước kia chính là ác bá trong phường, cùng bọn họ làm việc, thật sự không có chuyện gì sao?”
“Chuyện gì chứ?”
“Ví dụ như…… Ví dụ như…” Diêm nương tử nói thầm, nhưng không nói ra, sau đó nhẹ giọng cười nói: “Cũng đúng, tướng công nhà ta là Tiểu Lý gia, bản thân lại là võ giả cửu phẩm, bọn họ có thể như thế nào?”
Lý Nguyên tiến sát bên tai nương tử nhà mình, nhẹ giọng bốc phét nói: “Ta nói nha, võ giả cửu phẩm có thể đánh thắng được ta, toàn bộ huyện Sơn Bảo sợ là không có ai.”
Lực lượng mạnh nhất của hắn bây giờ có thể đạt 140, mà Lý gia chỉ là 145.
Lý gia tuy là bị thương, nhưng có thể trấn trụ chợ đen.
Thực lực tổng hợp của hắn là 140, hỏi huyện Sơn Bảo có cửu phẩm nào có thể địch lại?
Diêm nương tử ha hả cười nói: “Thật sao?”
“Thật trăm phần trăm, nhưng ta không nói cho người khác.” Lý Nguyên cười nói.
…
Ngày hôm sau, sau giờ ngọ, Lý Nguyên rời khỏi nhà, mang bạc đi về phía phường Tiểu Mặc.
Giữa đường hắn lẻn vào một cánh rừng, nhanh chóng mặc áo choàng chống gió mùa xuân mua lúc trước, lại đeo mặt nạ giá năm hào kia, rồi vội vàng quay về Ngân Khê.
Khi đi ngang qua tiệm rèn, hắn chi sáu lượng bạc để mua một thanh “Tụ trung đao” thượng hạng. (đao giấu trong tay áo)
Theo lời của thợ rèn, đao này được y chế tạo bằng chất liệu tốt nhất, độ sắc bén của lưỡi dao cũng không kém nhiều so với bội đao của đệ tử bang phái.
Bình thường “Tụ trung đao” này lưỡi dao không lộ, giấu trong chuôi đao.
Tay cầm rỗng và có lò xo bên trong.
Khi dùng, lấy chuôi đao ra, ấn nút, thân dao lập tức bắn ra khỏi chuôi đao.
Tổng chiều dài chưa tới một thước, xem như một loại đoản đao “tập kích bất ngờ” và “dễ mang theo”.
Sở dĩ hắn mua loại đoản đao này là bởi vì mang theo thuận tiện, cất giữ thuận tiện, và không dễ dàng bị người nhìn thấu.
Làm xong những chuyện này, Lý Nguyên lại lên thuyền, đi tới chợ đen…
Làm Tiểu Lý gia của chợ đen, hắn tự nhiên đã sớm tìm hiểu xem thịt yêu thú của nhà nào mới tốt, ở vị trí nào, hoàn cảnh chung quanh như thế nào, thực lực tổng hợp của những người chung quanh như thế nào, người bán có tính cách như thế nào, khả năng gặp phải cướp bóc sau khi mua có lớn hay không, mua bao nhiêu và lúc mua thể hiện bao nhiêu thực lực mới không bị theo dõi, sau khi rời đi nên chọn con đường nào.
Lúc này, vừa vào chợ đen, hắn theo đường cũ mà đi, sau đó biểu diễn một phen tuyệt kỹ bóp bạc độc quyền của cửu phẩm, hóa ngân nguyên bảo thành ngân cầu, tiện đà tốn 20 lượng bạc mua 30 cân thịt yêu thú cửu phẩm, vừa mua xong liền vội vàng trở về, đi mấy đường vòng, sắc trời đã tối.
Nhìn thấy trời tối, Lý Nguyên mới mò mẫm về đến nhà, trước tiên cắt năm cân rửa sạch, sau đó ngồi xổm trước bếp tự đốt củi lửa nấu lên.
Thịt yêu thú này cần nấu rất lâu, Lý Nguyên nấu hơn một canh giờ thì thịt mới nhừ.
Thừa dịp thịt còn nóng, hắn ba miệng hai ngụm mau chóng ăn hết, sau đó nghỉ ngơi một chút rồi rèn sắt khi còn nóng, nhanh chóng đi mài ảnh huyết.
Quả nhiên, sau khi ăn thịt yêu thú, ảnh huyết cũng tăng trưởng nhanh hơn rất nhiều, tăng với tốc độ mà bản thân hắn cũng có thể cảm giác được.
Tuy nhiên, di chứng cũng đến.
Sau khi Lý Nguyên tu luyện xong, hắn cảm thấy thân thể khô nóng vô cùng, ảnh huyết kéo tới rất nhiều tạp niệm, cần phải nhanh chóng xử lý.
Hắn nghiêng đầu nhìn, thấy Diêm nương tử mặc một bộ váy bó mông mê người nằm sấp trước cửa sổ.
Rõ ràng đã qua nửa đêm, Diêm nương tử vẫn còn đang chờ hắn.
Lý Nguyên sinh lòng cảm động, cười hỏi: “Mua lúc nào đấy?”
“Mới lúc sáng”. Diêm nương tử cũng cười hì hì.
Gió đêm đầy vườn, tuy chỉ có một gốc hạnh chưa nở nhưng cũng tràn đầy sắc xuân.
Lý Nguyên lập tức sờ tới.
Diêm nương tử giơ tay điểm trán hắn, ngăn không cho hắn tới gần, ha ha cười nói: “Không cho chàng lại gần.”
Lý Nguyên ngạc nhiên nói: “Chuyện gì?”
Diêm nương tử nói: “Ban ngày uống nước với lão bản nương của quán rượu Hành Vu, nàng ấy dạy ta một ít tiểu kỹ xảo thú vị… hôm nay lấy ra cho chàng xem.”
Lý Nguyên lại muốn tiến lên, Diêm nương tử lại đưa tay kháng cự, nhẹ giọng nói: “Không thể sắc sắc nha.”
Lý Nguyên bị trêu chọc nổi lên hứng thú, kéo hai tay cô ra……
“Không được đâu…” Diêm phu nhân tiếp tục kháng cự…
Bóng đêm, dần dần sôi trào…