Thời gian chậm rãi trôi qua từng giây một, Tiền Đại cảm thấy vô cùng dày vò.
Lý Nguyên không nói gì, nhưng Tiền Đại lại càng cảm thấy được sự áp bách cường đại.
Thật lâu sau, Lý Nguyên mới tùy ý nói: “Không có đắc tội, chỉ là Tiền Nhị nghĩ nhiều.
Hôm nay, ta với nương tử chỉ muốn về thăm chốn cũ mà thôi.”
Tiền Đại thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chắp tay thi lễ.
Lý Nguyên cũng lễ phép đáp lại.
Tiền Đại ngẩn người, lại gật đầu, dẫn ba huynh đệ nhà mình mau chóng rời đi.
Sau khi đi…
Tiền Tứ cười khà khà nói: “Lão đại, tiểu tử kia sợ chúng ta.”
Trong mắt Tiền Ngũ lóe sáng, nói: “Đại ca, bà nương của hắn thật đẹp… đôi chân đó……”
Lời còn chưa dứt, Tiền Đại tiện tay cho y một cái tát, vỗ mạnh trên mặt Tiền Ngũ, sau đó thừa lúc Tiền Ngũ còn chưa hồi hồn, thấp giọng nói: “Cmn, đừng có nghĩ, hắn là nhập phẩm!!”
Nói xong, gã lại túm cổ áo Tiền Ngũ, hung hăng nói: “Lão Ngũ, nếu đệ còn không biết giữ mồm giữ miệng như vậy, cẩn thận lão tử đây cắt đầu lưỡi của đệ, dù sao như thế vẫn tốt hơn là mạng không còn, và vẫn tốt hơn là hại chính huynh đệ nhà mình!
Chúng ta đều từng lăn lộn ở bên ngoài, đệ không hiểu quy tắc sao?
Nữ nhân nữ nhân nữ nhân, con mẹ nó đệ chưa từng gặp qua nữ nhân sao?!”
Tiền Ngũ mặt bị tát đỏ vù, y cúi đầu nói: “Đại ca, ta sai rồi…”
Tiền Đại lại nhìn về phía Tiền Nhị nói: “Lão nhị, sao đệ lại chọc tới một võ giả nhập phẩm vậy?”
Tiền Nhị cũng choáng váng, vẻ mặt cầu xin nói: “Ta không chọc hắn, là lão Tam chọc. Nhưng lúc lão Tam chọc hắn, hắn còn chưa nhập phẩm……”
Xem ra hôm nay hắn quả thật là không phải tới bới móc, về sau gặp hắn thì phải trốn xa một chút. Nhưng…… Hẳn là không gặp được.”
“Vâng, đại ca, chúng ta biết rồi……” Tiền Tứ nhỏ giọng nói thầm, sau đó lại nói: “Đại ca, chúng ta cứ thế này cũng không tốt, phải tìm một thế lực để gia nhập.”
Tiền Đại thở dài nói: “Thế lực, đệ cho rằng dễ gia nhập như vậy sao?”
“Hiện tại thế lực nào mà không được? Mấy huynh đệ chúng ta cũng coi như có mấy phần bản lĩnh, thế lực nào không thu chúng ta?” Tiền Tứ đắc chí.
Tiền Đại cười lạnh nói: “Đi làm bia đỡ đạn cho người ta à?”
Tiền Tứ lập tức không nói nữa.
Tiền Đại nói: “Hiện tại ngoài kia đã loạn, mối quan hệ trước kia của nhà chúng ta ở trong huyện cũng bị Hồng Liên tặc giết hết rồi, cứ chờ một chút đi…”
……
Lý Nguyên mặc cho Diêm nương tử khoác tay, tiếp tục đi trên con đường của phường Tiểu Mặc.
Không ít phường chúng ngày xưa, bất kể là quen hay không quen, chỉ cần nhìn thấy thì đều tươi cười, còn có không ít người thì trốn vào trong phòng, không dám mặt đối mặt với bọn họ.
“Nơi này không còn như xưa nữa…” Diêm nương tử nhẹ giọng cảm khái: “Lần này trở về, cảm giác lần sau sẽ không muốn trở về nữa, ở nơi đây vốn cũng không có ký ức gì tốt …”
Lý Nguyên mỉm cười, ánh mắt hắn nhìn xung quanh.
Lần này, hắn có mục đích.
Thứ nhất là để xây dựng con đường kiếm tiền;
Thứ hai là tìm cách giải quyết việc mua thịt yêu thú ở chợ đen.
Nếu không muốn tự đi chợ đen vào ban đêm, vậy thì cần có người đi mua hộ, hoặc là đi ban ngày.
Lý Nguyên suy nghĩ qua một lượt, cảm thấy tốt nhất vẫn là ban ngày tự mình cải trang rồi lén lút đi.
Mà con đường kiếm tiền, đơn giản là săn bắn và mua bán.
Nguồn cung thịt thì hắn có thể làm, mà quán rượu Hành Vu thì cũng sẽ nhận hàng của hắn.
Hiện tại con đường này còn thiếu một người vận chuyển hàng hóa.
Dù sao hắn cần tiền, nhưng hắn không muốn mất nhiều thời gian.
Mà người vận chuyển hàng hóa này thì phải có khả năng chống đỡ nguy hiểm thông thường, chứ giống như A Bảo lúc trước, gặp phải hai ba tên cướp liền chết … Con đường này cũng bị đứt đoạn.
Hôm nay Lý Nguyên quay về phường Tiểu Mặc, là muốn tìm người vận chuyển hàng hóa giống như vậy.
Dù sao, dù nói thế nào, hắn cũng sống ở phường Tiểu Mặc rất nhiều năm, địa phương quen thuộc, người cũng quen thuộc.
Cho nên hắn phải mặc quần áo tử tế, và phải thể hiện ra dáng vẻ sống rất tốt, nếu không…… Làm thế nào để người khác tin tưởng?
Nhưng tìm một vòng, Lý Nguyên vẫn chưa tìm được ai.
Hùng ca, Tiểu Hổ cùng với một số thanh niên trai tráng mà Lý Nguyên quen biết đều chết ở trên chiến trường, dù sao không phải ai cũng có vận khí tốt như Tiền Nhị, có thể thông quan hệ, cũng có thể dùng tiền mua người đi thay.
Thế là hắn đi vòng lại, rồi tới chỗ Tiền gia.
Bốn huynh đệ Tiền gia đang ăn cơm uống rượu, đột nhiên nghe được trước cửa truyền đến tiếng gõ, tất cả đều ngẩn người.
Tiền Nhị rác rưởi nhất trong bốn huynh đệ tiến tới trước cửa, nhìn thoáng qua khe cửa, sau đó thân thể run lên, sắc mặt như đất vàng nhìn về phía ba huynh đệ phía sau.
Tiền Đại, Tiền Tứ, Tiền Ngũ lập tức sờ đao.
Tiền Đại thấp giọng hỏi: “Ai?”
“Nguyên…… Nguyên…… Ca……” Tiền Nhị hồi hộp nói.
Tiền Đại hơi sửng sốt, chợt tiến lên đẩy mạnh Tiền Nhị sang một bên, thấp giọng rống “vậy sao không mở cửa, ngươi ngốc sao”, sau đó lại trừng mắt Tiền Tứ và Tiền Ngũ, dùng ngón tay chỉ chỉ bọn họ, thấp giọng nói: “Cất đao đi!”
Lão đại ở trong nhà là một người cực kỳ có uy tín, trước đây quan hệ trong huyện cũng đều do lão đại duy trì, cho nên mấy huynh đệ dù bị gã đánh chửi cũng đều phục.
Tiền Đại dứt lời, liền trực tiếp mở cửa, vẻ mặt nhiệt tình cười gọi: “Nguyên ca!!”
Lý Nguyên cười nói: “Uống rượu sao?”
Tiền Đại giơ tay gãi tóc, cười ngây ngô nói: “Chỉ là chút rượu nước, huynh đệ trong nhà tùy tiện uống cho vui, nếu biết Nguyên ca tới, ta đã bảo Tiểu Tứ Tiểu Ngũ đi huyện mua chút rượu ngon về.”
Lý Nguyên nói: “Rượu ngon thì không cần, dù sao bây giờ ta đang ở chợ đen, thứ gì tốt cũng đều nhìn thấy được.”
“Ngươi đang quản lý chợ đen?”
“Không phải, không có năng lực đó.”
“Hả?”
“Ta đang học nghệ ở chợ đen.”
Sau đó Tiền Ngũ thầm cười ha hả nói: “Đại ca, hắn còn là học đồ kìa.”
Tiền Đại quay đầu, hung hăng trừng y, giơ ngón tay lên không trung và dùng sức chọc chọc y, ý bảo câm miệng, sau đó lại nhìn về phía Lý Nguyên với cõi lòng đầy áy náy nói: “Xin lỗi Nguyên ca, cái miệng kia của y ta đã tát không chỉ một lần… Lát nữa ta sẽ lại vả.”
“Không có việc gì, y nói không sai, ta chính là một học đồ.”
“Thế…… vậy ngài…… sư phụ là?” Tiền Đại rất tinh ranh, vẫn cẩn thận hỏi.
Lý Nguyên nhìn bộ dạng của gã, hỏi một câu: “Nghe tới Lý gia chưa?”
Thân thể Tiền Đại giật nảy, đồng tử trợn tròn nói: “Là vị trấn thủ cửa lớn của chợ đen… Lý gia?”
Lý Nguyên nói: “Ngài ấy là sư phụ ta.”
Thanh âm rơi xuống, Tiền Đại lập tức lâm vào khiếp sợ và cứng ngắc, sắc mặt trở nên phi thường đặc sắc, hai đồng tử gã trợn tròn, thật lâu sau yết hầu mới lăn xuống, giơ ngón tay cái nói: “Nguyên ca… không tầm thường, thật sự là không tầm thường!”
Lý Nguyên đi thẳng vào vấn đề chính: “Hôm nay ta đến là muốn bàn chuyện làm ăn.”
Tròng mắt Tiền Đại chuyển động, sau đó nói thẳng: “Không biết Nguyên ca có thể cho bốn ca nhi chúng ta cơ hội hay không? Về phần tiền, Nguyên ca cứ xem rồi cho.”
Lý Nguyên nói: “Ta nghe Tiền Nhị nói, các ngươi vẫn luôn làm việc cho thương hội Phúc Lâm?”
Tiền Đại cười ngây ngô nói: “Ôi, đã sớm không làm ở nơi đó nữa rồi, sau này đi theo Nguyên ca.”
Lý Nguyên nói: “Ta săn bắn, trong huyện có tửu lâu tiếp hàng, nhưng thiếu người vận chuyển hàng.”
Ánh mắt Tiền Đại lập tức đảo ngược: “Được! Nguyên ca giao việc, chúng ta sẽ làm! Một đồng tiền lớn, hai đồng tiền lớn đều được.”
Phía sau hắn, Tiền Tứ nói: “Đại ca, nhiêu đó cũng quá ít…”
Tiền Đại quay đầu lạnh lùng nói: “Chó má, cả đám đều giống lão Ngũ, đều câm miệng hết cho ta, ở đây không có phần các ngươi nói chuyện!!”
Tiền Tứ Tiền Ngũ lập tức dán miệng.
Lý Nguyên nói: “Vậy một xe năm đồng tiền lớn đi, giá tiền này đã không thấp rồi, nếu chính các ngươi có thể săn được con mồi thì cũng có thể mượn con đường này để giao dịch, nhưng giới hạn là không thể vượt quá một nửa của ta.”
Tiền Đại vội nói: “Tất nhiên! Chúng ta không phải là người không biết tốt xấu. Hơn nữa Nguyên ca có thể cho nhiều tiền như vậy, chúng ta đã rất thỏa mãn rồi.
Chỉ là… Nguyên ca, trong núi tuy có con mồi nhưng không dễ săn, trước kia ta cũng thử đi, chỉ là theo dõi một con mồi thôi nhưng cái mũi cũng đã kiệt sức rồi.”
Lý Nguyên cười nói: “Càng là không dễ săn thì thịt mới càng đắt.
Sáng mai, ta sẽ tìm các ngươi.”
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Tiền Đại ở phía sau cung kính phất tay hô: “Nguyên ca đi thong thả, tẩu tử đi thong thả~”
Đợi đến khi hai người đi xa, Tiền Đại nhìn về phía ba huynh đệ nhà mình, nói: “Sau này, Lý Nguyên chính là quý nhân của chúng ta, có thể đi theo hắn làm việc hay không, thì phải xem biểu hiện của chúng ta sau này. Lão Tứ lão Ngũ, nếu các đệ còn không giấu đi tính tình đó, lão tử sẽ trực tiếp phế các đệ.”
Tiền Nhị không rõ nguyên do, sững sờ nói: “Đại ca, tuy hắn đúng là lợi hại, nhưng chúng ta có cần phải như vậy không?”
Tiền Đại nói: “Lão Nhị, đệ cảm thấy phán đoán của ta là sai ư?”
“Không, đại ca, ý ta không phải vậy……”
“Vậy thì nhớ kỹ cho ta! Lão Tứ, tối mai tối nay, đệ đi chợ đen hỏi thăm, mặc dù hẳn là không giả nhưng vẫn phải xác nhận lại… Nếu Lý Nguyên thật sự là đệ tử của Lý gia, vậy sau này, chúng ta sẽ lăn lộn với hắn.”
……
Sáng hôm sau, gió đầu xuân lướt qua huyện Sơn Bảo, kéo theo thiên hoa vạn thụ lung lay nhảy múa.
Dòng suối trong núi róc rách, dòng suối vốn khô kiệt cũng dần dần tràn trề, đám dã thú cũng bắt đầu chạy ra khỏi núi, uống nước bên suối.
Bốn huynh đệ Tiền gia đã chuẩn bị đầy đủ chuẩn săn chứng và đi theo sau lưng hắn.
Nhà đã không còn tráng đinh, bốn nhà kia giữ lại chuẩn săn chứng cũng vô dụng.
Tiền Đại là một người hiểu chuyện, gã không cướp mà kiên nhẫn khuyên bảo, cũng dùng tiền mua bốn tờ giấy chứng nhận kia.
Tiền Nhị bọn họ không hiểu, Tiền Đại nói cho bọn họ biết… Nếu muốn lăn lộn lâu dài với đại nhân vật, tay chân của mình phải sạch sẽ trước, đừng luôn nghĩ đến việc cứ thấy lợi ích nhỏ liền chiếm.
Muốn vô pháp vô thiên, đầu tiên phải hiểu quy củ.
Muốn thế của đại nhân vật, đầu tiên là không được gây rắc rối cho vị này.