Nghe Xú Ngư Minh nói, cha của Tuệ Anh Hồng vốn xuất thân tú tài. Hắn đã bị lừa hết tiền sau khi đến Hồng Kông vào năm 1963. Từ đó về sau bệnh không dậy nổi. Vì cuộc sống, Tuệ Anh Hồng ba tuổi được mẹ dẫn đến đường Lockhart khu Loan Tử bán kẹo cao su, bài poker, đũa Trung Quốc. Không có chỗ ngủ thì ngủ trên đường, hơn nữa nàng cũng không có tiền cho Tuệ Anh Hồng đi học. Cuộc sống trước kia rất khó khăn. Mỗi ngày nàng phải rao hàng cả mười mấy tiếng trên đường.
Sau đó, cha của Tuệ Anh Hồng qua đời, mẹ dẫn theo đứa con gái cuộc sống càng thêm khó khăn. Cách đây không lâu, nàng gặp Xú Ngư Minh. Hắn vừa gặp nàng đã mến nàng ngay, thế là hợp thành một gia đình.
“Chúc mừng, ta không ngờ ngươi đã kết hôn. Ta không uống được ly rượu mừng của ngươi, đúng là ngại quá.” Nói xong, Thạch Chí Kiên lấy bóp tiền từ trong túi áo ra, móc ba trăm đô la Hồng Kông đưa cho Xú Ngư Minh: “Số tiền này không nhiều, nhưng cũng là tấm lòng của ta, mong ngươi nhận lấy.”
“Không, không được, ngươi làm vậy là không được.” Xú Ngư Minh vội khoát tay: “Ta kết hôn cũng chẳng tổ chức tiệc rượu gì cả, chỉ tùy tiện cùng với người nhà ăn một bữa cơm. Ta không thể nhận số tiền này.”
Thạch Chí Kiên ngẩn người. Xú Ngư Minh trước kia chết cũng muốn tiền, đồng thời còn thường xuyên lừa bịp tại Thạch Giáp Vĩ để lấy tiền tiêu. Tại sao mới mấy ngày không gặp, ngược lại hắn như biến thành người khác?