“Tại sao?”
“Không có nước.” Xú Ngư Minh gắp một miếng trứng tráng nuốt vào trong bụng, sau đó dùng mu bàn tay lau miệng hai lần.
“Lần trước, bên phía cung cấp nước nói rằng sẽ cúp nước để dự trữ nước cho đám người nước ngoài trong dịp lễ Giáng Sinh.”
“Bây giờ lễ Giáng Sinh cũng đã qua rồi, nhưng bọn hắn vẫn không mở nước. Toàn bộ Thạch Giáp Vĩ sắp không xong rồi. Rất nhiều người không thể không chạy đến những nơi rất xa để lấy nước, còn có người bỏ tiền ra mua lại nước của đám người nhà giàu.”
Nghe Xú Ngư Minh nói, Thạch Chí Kiên ít nhiều cũng biết được tình hình của Thạch Giáp Vĩ gần đây.