“Thật sao? Vậy thì tốt quá.” Tô Ấu Vi cẩn thận nói: “Ta chỉ sợ uống không được. Nếu ngươi thích, sau này ngày nào ta cũng sẽ pha cho ngươi uống.”
“Đừng, ngươi vất vả lắm rồi. Mấy chuyện này ta làm được.”
Tô Ấu Vi đỏ mặt, nhìn Thạch Chí Kiên một chút, hai tay ôm khay nước, cúi đầu nói: “Nhưng ta thích làm cho ngươi.” Nói xong, nàng quay người, giống như bé thỏ trắng chạy trốn.
Thạch Chí Kiên giật mình. Hắn nhìn tách café, suy nghĩ không biết có nên đổ đi pha lại hay không. Cuối cùng, hắn chậm rãi nhấp từng ngụm, nuốt hết tách café còn đắng hơn cả thuốc Đông y vào bụng.
---