“Khụ khụ, lão gia hỏa, à không, Long gia, chúng ta làm việc gì cũng phải có chứng cứ, đừng nên gặp mỹ nhân nào cũng nói là cháu gái thất lạc nhiều năm của mình.”
“Hơn nữa, ngươi có biết bây giờ nàng làm cái gì không? Trước kia nàng hát trên thuyền hoa, sau đó làm việc tại vũ trường Bobo, bây giờ là nữ chủ nhân ở đó. Nghe xong là biết nàng đã chịu bao nhiêu cay đắng, bao nhiêu khổ sở rồi. Ngươi cũng biết thuyền hoa rồi đó. Nơi đó không phải dành cho người ở. Lúc nào cũng phải học hát hầu hạ khách. Làm không tốt sẽ bị đánh mắng.”
Mỗi một câu của Hào cà thọt giống như kim châm đâm vào tim của Chấn Quốc Long.
Tim của hắn đang rỉ máu.
Đúng vậy, nếu nàng là cháu gái của hắn, vậy thì nàng đã chịu bao nhiêu khổ cực, chảy bao nhiêu nước mắt rồi?