Bảo Nhi dựa sát vào ngực của mẹ: “Mẹ ơi, tại sao mẹ lại khóc?”
“Ta không có khóc, chỉ bị hạt cát bay vào mắt mà thôi.”
“Mẹ gạt người ta. Ở đây làm gì có gió, cũng đâu có cát.” Bảo Nhi ngẩng đầu nói.
Thạch Ngọc Phượng xoa đầu của nàng: “Đó là vì Niếp Niếp trên kia quá hiểu chuyện.”
“Mẹ, ta cũng hiểu chuyện giống như bạn ấy.”