Tách.
Sân khấu một lần nữa rơi vào bóng tối.
Sau đó, tiếng nhạc du dương vang lên.
“Nhẹ nhành đánh thức linh hồn đang ngủ sâu, chầm chậm mở ra đôi mắt của mình.”
Một cô bé dễ thương mặc bộ đồ trắng tinh, tay cầm ngọn nến trắng, hát từ phía sau sân khấu với giọng hát trẻ con non nớt.