“Khụ khụ, đương nhiên là được rồi.” Trịnh Thiệu Thu từ trong túi áo khoác lấy chiếc kính râm gấp gọn của mình ra, kiêu ngạo đeo lên sống mũi, rồi mới nhận lấy giấy bút. Xoẹt, xoẹt, xọe, rồng bay phượng múa, ngay cả hắn cũng không biết viết cái gì, ký tên hoàn tất.
“Ồ, tên của ngươi hay quá.”
“Ta cũng muốn ký tên.”
“Ta nữa.”
Dưới sự ồn ào của ba nữ hài, lập tức chung quanh có rất nhiều người nhận ra Trịnh Thiệu Thu.