Chiều hôm đó, Trâu Văn Hoài đang chuẩn bị cho kỳ nghỉ lễ dài hạn thu dọn xong đồ đạc. Hắn cầm một nhánh cây dài nhỏ chọc chọc con cá vàng bên trong hồ cá: “Con trai ơi con trai, cha của ngươi bị người ta cho nghỉ lễ dài hạn rồi. Sau này ta có thể ở bên cạnh ngươi, cho ngươi ăn ngon, mang ngươi ra ngoài phơi nắng. Ngươi nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời, tuyệt đối không được dụ mấy con chó con, mèo con ngoài kia. Bọn chúng thèm cơ thể của lắm, chờ chơi chán con sẽ một ngụm nuốt con mất tiêu.”
Đúng lúc này, reng reng reng.
Điện thoại trên bàn hắn vang lên.
Chiều nay, không biết có bao nhiêu cuộc điện thoại liên quan đến công việc gọi đến, nhưng tất cả đều bị Trâu Văn Hoài bàn giao lại hết cho Chu Độ Văn. Nếu ngươi đã muốn tiếp nhận công việc của ta, vậy thì ta cho ngươi mệt chết luôn.
Trâu Văn Hoài đưa tay nhấc điện thoại, nói một câu quen thuộc: “Xin chào, ta là Trâu Văn Hoài, ta đang chuẩn bị nghỉ phép dài hạn. Sau này có việc gì thì cứ tìm giám đốc Chu là được.”