Trong hắc ám, một tôn Kim Giáp, không đội mũ giáp, từ trong bóng tối cất bước đi ra, âm thanh mang theo chút tiếc nuối và hận thù: “Vậy mà bị người ta đánh thẳng vào thành Vô Biên, thật đáng tiếc!”
Đáng tiếc cho yêu thực thủ hộ cấp độ Thánh Nhân kia.
Về phần Kim Giáp cấp độ Bất Hủ đó là một vị Thự trưởng của thành Vô Biên, chết thì cứ chết, nhưng Cây Đào có cấp độ Thánh Nhân, chết rất đáng tiếc.
- Ầm ầm!
Trong thành giống như đại quân đang khôi phục, trong hắc ám mấy vạn quân đoàn áo giáp hiển hiện, từng vị ngân giáp hiển hiện, cũng có từng vị Kim Giáp hiện ra.
Không chỉ như vậy!
Đúng vào lúc này, một tôn cường giả chiến giáp màu xanh lam hiển hiện.
Lý Hạo biết đến cấp độ của quân trưởng hoặc quân Đoàn Trưởng thì có thể tùy ý định chế áo giáp, cũng không hạn chế màu sắc, màu xanh lam cũng được, hay là màu sắc khác cũng được, chỉ cần không phải là màu vàng kim, cơ bản đều đại biểu cho cấp độ vượt qua sư trưởng.
Mà một vị Kim Giáp khác, người đã nói chuyện trước đó, mặc dù vẫn là Kim Giáp, nhưng khí tức cực kỳ mạnh mẽ, chỉ sợ đã thành Thánh Nhân.
Người này có lẽ là con trai của gia chủ Trịnh gia.
Không phải là thứ tử Trịnh Công, chính là con thứ ba Trịnh Vũ.
Mà cường giả chiến giáp màu xanh lam kia, không phải là quân trưởng quân hậu bị thủ vệ lưu thủ tại đây, mà chính là phó soái của quân Vô Biên.
Người kia… khí tức trâu bò, chắc chắn cũng là một vị Thánh Nhân!
Tình huống tệ hại nhất… không, tốt hơn một chút, gia chủ Trịnh gia hình như quả thật không ở trong thành.
Nhưng tính cả đại thụ, tất cả có 3 tôn Thánh Nhân, tọa trấn nơi đây.
3 vị Thánh Nhân, mặc dù không phải vô cùng tệ hại, trực tiếp xui xẻo đụng phải đại bản doanh của đối phương, nhưng đã nhiều hơn một vị so với dự tính là hai vị Thánh Nhân.
Trong lòng Lý Hạo cười cười, cũng may không có vị thứ tư xuất hiện.
Có chút bất đắc dĩ nhưng cũng không có gì hối hận.
Mà lúc này, Vương Thự Trưởng sắc mặt kịch biến, nghiến răng nghiến lợi, nổi giận gầm lên: “Trịnh Công!”
Dứt lời, nhìn về phía cường giả chiến giáp màu xanh lam kia, càng thêm điên cuồng: “Tướng quân Hàn Giang của quân Vô Biên! Các ngươi thật sự đã phản bội!”
Cơ cấu tổ chức vẫn còn, toàn bộ khôi phục, nhục thân không bị vỡ nát!
Vẫn còn bảo trì được chiến lực Thánh Nhân!
Giờ khắc này, còn cần phải nói gì nữa hay sao?
Cái gì cũng không cần nói cả!
Còn nữa, Cây Đào tràn lan ra vô số nước suối sinh mệnh, gần như bao trùm bọn hắn, nhiều nước suối sinh mệnh như vậy, tuyệt đối không phải vừa khôi phục vài ngày đã chế tạo được, có lẽ, đối phương đã khôi phục từ rất lâu.
Hắc ám thoái lui, lộ ra chân dung của cổ thành.
Thứ tử của Trịnh gia, Trịnh Công mặc chiến giáp màu vàng, cũng không để ý đến y, mà là nhìn xung quanh một hồi, sắc mặt ngưng trọng: “Xử trưởng Trương An, vì sao ẩn núp không ra?”
Đây là nguyên nhân mà lúc đầu gã không xuất thủ.
Lý Hạo dám giết tới… trong suy nghĩ của mọi người, đương nhiên là đã được sự ủng hộ của Trương An, được Chiến Thiên Thành ủng hộ.
Bọn hắn vẫn còn kiêng kỵ Trương An.
Bên cạnh, Hàn Giang mặc chiến giáp màu xanh lam kia, là phó soái của quân Vô Biên, giờ phút này cũng không nói chuyện, truyền tin cho đại quân lưu thủ, trong nháy mắt, đại quân xuất động, từng cái Phúc Thiên Thuẫn lần lượt hiện ra, phong tỏa cả thiên địa.
Tỏa Khổng Liên vốn dĩ là để đề phòng kẻ địch chạy trốn, giờ phút này cũng xuất hiện trong nháy mắt, khóa lại hư không, bọn chúng lo lắng tên Trương An kia đột nhiên lao ra, phá vỡ hư không mà tới.
Hai vị Thánh Nhân, trong nháy mắt đã chuẩn bị xong tất cả phòng ngự.
Cùng lúc đó, trong nội thành, từng vị kim giáp, nhanh chóng hội tụ, một người, hai người, ba người…
Trong chớp mắt, tối thiểu có 30 vị Kim Giáp tụ vào một chỗ.
Kim Giáp gần như đều đại biểu cho Bất Hủ.
Không chỉ như vậy, trong quân, một số Đoàn Trưởng ngân giáp, giờ phút này giống như cũng có người vẫn còn sống, khí huyết xung thiên, khí tức tuyệt đối không kém Bất Hủ.
Nhìn thoáng qua, đại quân lít nha lít nhít, ít nhất cũng có mấy vạn người.
Chỉ là… dường như cũng không phải tất cả đều còn sống, rất nhiều người cũng giống như Chiến Thiên Thành, cũng không còn sống mà là đã chết, nhưng một vài đồng giáp, ngân giáp hình như đều là người sống.
Cũng có vài vị Sư trưởng Kim Giáp đều là người sống.
Trong nháy mắt, đối phương đã lập thành một đại trận phòng ngự.
Không chỉ như vậy, giờ khắc này, xung quanh chủ thành, trên tường thành to lớn, hiện ra một đạo quang huy, một cái lồng ánh sáng cực lớn bao phủ toàn thành thị, tên tường thành, bỗng nhiên xuất hiện vô số pháo siêu năng.
Nhắm chuẩn vào bọn người Lý Hạo.
“Trương xử trưởng, hậu nhân của Chí Tôn cũng muốn giấu đầu lồi đuôi hay sao?”
Tên Trịnh Công trông có vẻ trẻ tuổi kia, trong ánh mắt mang theo một tia cảnh giác, lại bình tĩnh như cũ: “Thành Vô Biên chỉ là khôi phục sớm hơn một số năm mà thôi, Xử trưởng không hỏi thị phi, đã cho Lý Hạo chém giết yêu thực thủ hộ của ta, ta thấy là xử trưởng đã làm phản?”
“Xử trưởng ẩn thân không ra, đây cũng là tác phong của Chí Tôn hay sao?”
Gã vững tin Trương An đã tới.
Cũng không biết đang ẩn núp ở đâu, trong lòng cũng vô cùng cảnh giác, tên Trương An này dường như không có nhục thân, nhưng đến ngày hôm nay, vẫn còn đáng sợ như thế, dưới tình huống ẩn thân, bản thân mình thế mà cũng không cách nào dò xét được.