“Ngươi có phải sợ ta đoạt quyền chưởng khống của ngươi?”
“Lão sư, sao phải nói lời này.”
“Lão tử đã nói rồi!”
Sắc mặt Viên Thạc có chút âm trầm: “Ngươi không cho ta mượn, chính là không tín nhiệm ta! Vậy được... Sau này ngươi không còn môn đồ của Ngũ Cầm môn nữa, ngươi làm đô đốc của ngươi, lão tử vẫn là Ngũ Cầm lão ma. Ngươi và sư huynh sư tỷ của ngươi giống nhau, đều là đệ tử bất hiếu, bồi dưỡng các ngươi chả có tác dụng rắm gì cả!”
Lý Hạo biết lão sư đang cố ý khích mình, vừa định tiếp tục mở miệng, Viên Thạc bỗng nhiên không giận: “Không cho ta mượn... Ta sẽ thật sự đoạn tuyệt quan hệ với ngươi! Không cho ta mượn, gặp nguy hiểm, ngươi không địch lại, chúng ta cũng không có kết cục tốt, trừ khi ta không đi vào... Chính ngươi suy nghĩ cho kỹ, bằng không, thời điểm quan trọng, ta vẫn có thể tự cứu mình một lần. Nói không chừng còn có thể chạy trốn vào Hạo Tinh Giới, nhưng ngươi không cho ta mượn, khó mà trốn vào được, không có cách định vị, rất dễ dàng bị lạc.”
Lý Hạo khẽ giật mình.
Đúng vậy!
Thời khắc mấu chốt, nếu không địch lại, cho lão sư mượn, lão sư còn có thể tiến vào Hạo Tinh Giới tị nạn, còn có thể trốn thoát.
Nhưng không cho mượn, có khi thật sự sẽ hoàn toàn mất phương hướng ở trong đó.
Lý Hạo trong nháy mắt trầm mặc.
Hắn biết tâm tư của lão sư, thế nhương vẫn còn có chút bất lực: “Lão sư, ta cho ngươi mượn, nhưng ngươi không thể làm bậy! Thân thể ngươi so với ta còn yếu hơn rất nhiều, đừng vọng tưởng thôn phệ đại đạo chi lực gần đó, nếu không thân thể tất sẽ sụp đổ!”
Viên Thạc cười ha hả: “Làm sao có thể, cho ta mượn, ngươi vẫn là đồ đệ tốt của ta!”
“......”
Lý Hạo bất đắc dĩ, ngươi vừa nói như vậy, ta biết ngươi nhất định sẽ nuốt đại đạo chi lực gần đó!
Hai sư đồ vừa đi về phía quặng mỏ ở ngoại ô, vừa tiếp tục tán gẫu, Lý Hạo vẫn nói: “Lão sư, ngươi ta đồng nguyên, ngươi chủ đi ngũ hành đại đạo, ngũ hành dung hợp, chiến lực nhất định sẽ tăng lên... Đã đại tới cực hạn mà ngươi lại nuốt đạo, đó chính là tự tìm chết.”
“Nói nhảm, đến lúc phải chết, là chết như vậy hay là bị người đánh giết, có khác nhau không?”
“......”
Thật là không!
Lý Hạo bật cười.
Viên Thạc cũng cười: “Đừng lề mề nữa, ngươi còn nhớ chỗ này không?”
Lý Hạo nhìn thoáng qua, hơi sửng sốt, gật đầu: “Tập đoàn khai thác mỏ Kiều thị.”
“Ngày đó, sư phụ ngươi ta còn chưa phải là Tam Dương, vừa bước vào Đấu Thiên không lâu, tên kia vẫn còn là Tam Dương, sư đồ chúng ta ngày đó có e ngại đấu tranh như vậy sao?”
Viên Thạc chỉ chỉ tòa nhà kia, cười ha hả nói: “Ngày đó ở chỗ kia, tiểu tử ngươi còn làm hỏng xe của ta! Lúc đó, ngươi mới có thực lực gì? Ta thực lực gì? Vị Kiều gia kia còn là Tam Dương đấy! Cũng không khác gì hiện tại, bất quá là Tam Dương biến thành Thánh Nhân, ngươi và ta đều cường đại vô số lần!”
“Nhưng hai sư đồ ta liên thủ... Không phải cũng giết hắn như thường hay sao?”
Viên Thạc cười lạnh: “Có đôi khi, thực lực càng mạnh, lá gan càng nhỏ, suy nghĩ càng nhiều! Nhưng mà... Tiểu Hạo, hãy nhớ, đến mức này đã không còn đường lui, vậy cứ liều mạng một lần! Thắng, chúng ta ăn thịt, thua...còn lo nghĩ sinh tử gì nữa?”
Lão nhìn về phía Lý Hạo: “Ngươi càng ngày càng lo lắng, càng ngày càng thấp thỏm, lo lắng ta sẽ chết, lo lắng sẽ liên lụy đến những người khác... Lo lắng làm gì chứ?”
Lão lạnh lùng nói: “Cần gì phải lo lắng! Ngay cả khi toàn bộ đều chết, cũng là gieo gió gặt bão. Viên Thạc ta ở đây nói câu này, cường giả bây giờ không ai không đáng chết, không phải mình có tội, chính là không có ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ bị cổ nhân giết chết! Đã như vậy... Lo lắng cái chết của họ để làm gì?”
“Võ lâm Ngân Nguyệt đã sớm chuẩn bị sẵn sàng đánh một trận! Không có ngươi, lần phục hồi thứ hai mở ra, những người này có lẽ đã cùng đi theo Triệu Thự Quang bọn họ chết rồi!”
“Chỉ riêng Cửu Ti và hoàng thất, bọn họ đã không đối phó được!”
“Ngươi không cần phải lo lắng đến sinh tử của bọn họ... Suy nghĩ quá nhiều, bao gồm cả ta cũng vậy. Viên Thạc ta đời này, giết bao nhiêu người? Có ai vô tội không? Tất nhiên là có!”
Viên Thạc cười lạnh: “Võ sư ta đánh chết, đa số đều rất vô tội, chỉ là vì dương danh lập vạn, ta lựa chọn đánh chết bọn họ! Ta sống hơn bảy mươi năm, không có gì phải hối tiếc. Ngươi có thời gian suy nghĩ cho ta, còn không bằng suy nghĩ...chính ngươi có thể chạy trốn được không!”
Lão lần nữa chỉ vào tòa nhà này: “Vào thời điểm đối phó với Kiều gia, chúng ta có bằng chứng nào cho thấy Kiều gia là người xấu đâu? Ngươi muốn ta giết người Kiều gia, không phải là bởi vì tên Kiều gia kia cường đại, chiếm đoạt di tích, lại có cừu oán với Liễu Diễm hay sao? Khoái ý ân cừu một chút, cân nhắc sinh tử, không có chút ý nghĩa nào!”
“Bằng chứng... Ngươi đối phó Trịnh gia cũng tốt, đối phó Hồng gia cũng tốt, đối phó bất luận kẻ nào cũng tốt... Nếu đã quyết định rồi thì đừng lúc nào cũng nghĩ đến chứng cớ, nếu người Tân Võ không thể hiểu... Vậy thì không cần họ hiểu!”
Lý Hạo đăm chiêu, gật đầu.
Viên Thạc nở nụ cười, lộ ra vẻ tươi cười: “Đi, chúng ta dùng Ngũ Cầm thuật tốc hành, thật lâu không dùng Lộc Doanh Thuật? Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta chạy tới quặng mỏ, tiểu tử ngươi vui sướng sử dụng Lộc Doanh Thuật không?”
Lý Hạo khẽ giật mình, nở nụ cười, gật đầu.
Tiếp theo, hai sư đồ giống như hươu con, bỗng nhiên cưỡi gió mà đi!
Phi nhanh nhún nhảy!
Thả người tựa bay!
Giờ khắc này, không ít người thấy được, đều có chút bất ngờ. Giữa không trung, hai sư đồ giống như hươu con, không có xuyên qua hư không, chỉ là băng băng chạy nhanh, cuộn lên từng đợt bụi bặm.
......