TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 2150: Hồng nguyệt chi lực (5) CHÚC MỪNG NĂM MỚI!

Ngân Thành.

Triệu Thự Quang nhìn hai người rời đi, có chút nghi hoặc, bên cạnh, Chu thự trưởng đã lâu mới trở về, cùng gã đoàn tụ lần nữa, lộ ra một ít tươi cười: “Vẫn là quan hệ sư đồ tốt, gần đây... Ta còn không dám nói một vài chuyện với hắn.”

“Cái gì?”

Triệu thự trưởng nghi hoặc, nhìn thoáng qua Chu thự trưởng.

Chu thự trưởng than nhẹ: “Bốn nước, cổ thành, Tân Võ, phản đồ, ba tổ chức lớn... Hiện giờ sắp bức hắn vào tuyệt cảnh rồi!! Trước kia hắn thích cười, ngay cả khi cười giả tạo cũng sẽ cười rất hạnh phúc... Đã lâu lắm rồi ta không thấy hắn thực sự cười một lần. Từ khi bốn nước xâm lược đến hôm nay, từ khi đón một số người Tân Võ ra khỏi di tích... Thực lực ngày càng mạnh mẽ, nhưng tháng ngày, dường như càng ngày càng khó qua.”

Y có chút bất đắc dĩ: “Trước kia, Ngân Nguyệt Tứ Thủ cộng thêm một Viên Thạc, còn có thể che mưa che gió cho hắn, nhưng hôm nay... Không còn! Không ai cả! Trương An cũng tốt, Lý Đạo Tông cũng tốt, những người này...thực ra đối với hắn không tệ, nhưng không thể như móc tim móc phổi, không thể làm được thiên vị hắn hơn người Tân Võ.”

Trước kia, mọi người có thể thiên vị Lý Hạo, có thể che chở Lý Hạo.

Nhưng bây giờ, không còn ai cả.

Người mạnh nhất phủ đô đốc bây giờ là Trương An, nhưng Trương An đối với Lý Hạo chỉ là coi trọng. Khi tiến hành biểu quyết, tuyệt đối không phải là lựa chọn Lý Hạo vô điều kiện, cho dù... Gã cũng biết, Lý Hạo phải đối mặt với rất nhiều cửa ải khó khăn.

Những người khác, thực lực còn không bằng Lý Hạo đâu!

Chu thự trưởng thở dài một tiếng: “Hắn vẫn bồi hồi do dự, muốn đạt được một ít ủng hộ, nhưng Tân Võ cũng không muốn cho hắn quá nhiều ủng hộ. Hắn kỳ thật hy vọng được che chở, nhưng những người đó không muốn... Hắn chỉ có thể kiên trì đi về phía trước, mỗi một bước đều như đi trên băng mỏng... Lão Triệu, nhiều năm trước, chúng ta cũng đến đây. Nhưng khi đó không khó khăn như bây giờ, nhìn lại mà xem, ngoại trừ chúng ta... Không ai thực sự sẵn sàng toàn lực giúp hắn, ngay cả khi chúng ta cũng đều chưa chắc toàn tâm toàn ý.”

“Ý ngươi là sao?”

Triệu thự trưởng tức giận nói: “Sao chúng ta không toàn tâm toàn ý?”

Chu thự trưởng nhìn gã, hồi lâu mới nói: “Ngươi làm việc cùng ta ở Ngân Nguyệt 40 năm rồi, hiện giờ một vạn Ngân Nguyệt vệ chính là toàn bộ thủ đoạn của ngươi đối phó với lần hồi phục thứ hai?”

Y cười, Chu thự trưởng cười rộ lên rất sáng lạn: “Chúng ta vẫn luôn chờ đợi lần hồi phục thứ hai, chờ đợi cổ nhân xuất hiện. Ngươi nói cho ta biết, toàn bộ lá bài tẩy của ngươi chính là một vạn Ngân Nguyệt vệ kia? Chính là mấy người chúng ta? Chính là một đám kẻ yếu chưa chắc có thể địch lại Tuyệt Đỉnh? Lão Triệu... Chỉ có vậy sao??”

Triệu thự trưởng nhíu mày nhìn y.

Chu thự trưởng nhẹ giọng nói: “Chỉ cần lần này thành công, phá vỡ rào cản trước mắt, bầu trời sẽ nghênh đón ánh sáng, cho dù không phải tất cả! Lão Triệu... Có cái lá bài tẩy nào, đều lấy ra hết đi, liều mạng một lần... Tin hắn một lần!!”

Triệu thự trưởng trầm giọng nói: “Lão Chu, ngươi đi Thiên Tinh thành một thời gian, ngươi thay đổi rồi....”

“Ta không thay đổi!”

Chu thự trưởng lắc đầu: “Ta chỉ nhìn thấy một số thứ, ta chỉ cảm thấy... Chúng ta không cần phải che giấu. Bây giờ hắn rất khó khăn, hắn biết, hắn thậm chí còn đang suy nghĩ, Ngân Nguyệt... Thật sự không có con bài tẩy nào sao?? Nhưng hắn lại chưa từng đề cập đến những thứ này... Hắn thật ra cũng là võ sư Ngân Nguyệt, cũng sĩ diện, nếu không có ai chủ động giúp ta, vậy ta sẽ tự giúp chính ta!”

“Ngươi nghĩ xem, ngay từ đầu, cho đến ngày hôm nay, ngoại trừ Viên Thạc hắn sẽ chủ động cầu cứu ra, hắn chưa từng cầu trợ giúp của người khác hay sao? Cho dù thật sự cầu viện, cũng sẽ trả lại cái giá xứng đáng... Hắn muốn mặt mũi, thực sự cùng đúc ra từ một cái khuôn với võ sư Ngân Nguyệt chúng ta!”

“Hắn hận không thể phân định rõ ranh giới với tất cả mọi người, ngươi giúp ta, ta giúp ngươi, ngươi cho ta một, ta cho ngươi mười... Chúng ta từng cố gắng thử thay đổi hắn, hy vọng rằng hắn sẽ không bị giết chóc, bị hận thù ảnh hưởng. Nhưng hôm nay, hắn buông bỏ cừu hận, buông xuống giết chóc... Mà chúng ta lại không thể giúp đỡ hắn nhiều hơn, lúc trước, tại sao không để cho hắn tiếp tục sống trong hận thù?”

Y nhìn về phía Triệu thự trưởng : “Nếu như ngay từ đầu, mục tiêu của hắn chỉ có Ánh Hồng Nguyệt, hắn đi sẽ không khó khăn như vậy! Chúng ta ném trách nhiệm cho hắn, bốn nước xâm lược cũng tốt, Tân Võ phản đồ cũng tốt, có liên quan gì đến hắn không? Hắn hôm nay, chỉ cần một lòng đuổi giết Ánh Hồng Nguyệt... Từ bỏ Tinh Không kiếm, chưa chắc sẽ có người làm khó hắn.”

“Ngươi muốn học Tân Võ Trương Chí Tôn, ngươi muốn giống như Trương Chí Tôn, bồi dưỡng ra một vị Nhân Vương... Nhưng ngươi có che chở cho hắn như Nhân Vương đã được hay không? Ngươi đã làm được chuyện Trương Chí Tôn làm được sao?”

Triệu thự trưởng không ngừng cau mày.

“Cho nên... Ngươi không phải Trương Chí Tôn, hắn không phải là Nhân Vương, vậy vì sao chúng ta nhất định phải đem tất cả những chuyện này, áp đặt lên người hắn?”

Triệu thự trưởng trầm giọng nói: “Ta không áp đặt lên hắn, hơn nữa.... Đó cũng là trách nhiệm của tất cả chúng ta!”

“Không, ngươi sai rồi!”

Chu thự trưởng phản bác: “Không phải trách nhiệm của tất cả mọi người! Ngươi phải nhận ra một điểm, hắn không muốn trở thành cái Vương này, cũng không muốn trở thành Hoàng đế, tất cả những điều này đều không phải là trách nhiệm của hắn! Hắn có thể sống sót, ngươi cũng không trợ giúp được nhiều bằng Viên Thạc, Hồng Nhất Đường bọn họ... Hắn có thể đi đến ngày hôm nay, ngươi không cung cấp bất kỳ sự giúp đỡ nào, cho nên, lão Triệu, suy nghĩ của ngươi là sai rồi!”

Triệu thự trưởng im lặng không nói.