Lý Hạo nhe răng cười, cũng không nói nhiều.
Lưu Long thầm mắng một tiếng!
Chắc chắn là tiểu tử này tự mình bịa ra.
“Nói.”
“Lão đại, tôi trước tiên hỏi câu này đã, nếu ba tổ chức lớn như Diêm La, Hồng Nguyệt có cứ điểm, nhổ hay không nhổ?"
“Đương nhiên!”
Lưu Long lạnh lùng nói: “Ba tổ chức lớn, không phải toàn bộ đều là người xấu... Nhưng giờ này mà còn ở Ngân Thành, 100% đều là người xấu! Trừ gian diệt ác, cậu đã quên mục đích của Liệp Ma chúng ta?”
Lý Hạo vậy mà lại nghi ngờ điểm này!
“Bảo vệ công lý!”
Lý Hạo gật đầu, sắc mặt nghiêm túc: “Công lý, bảo vệ hòa bình, trảm yêu trừ ma, tinh thần của Liệp Ma vĩnh viễn không bị dập tắt!"
Lưu Long thoải mái, thản nhiên nói: “Nói đi, có phải phát hiện hành tung của ba tổ chức lớn không?"
“Có."
Lý Hạo gật đầu: “Phân bộ Diêm La!”
“Không phải Hồng Nguyệt?”
“Không phải, là phân bộ của Diêm La, Liễu tỷ nói, là Kiều thị!"
Ánh mắt Lưu Long khẽ động, không nói gì.
Khi Lý Hạo nói Kiều thị, y liền đoán được, khẳng định có quan hệ với Liễu Diễm. Bởi vì y biết tình huống của Liễu Diễm, hơi nhíu lông mày, nói: “Cậu xác định? Trước đây Liễu Diễm từng có suy đoán như vậy, thậm chí ta cũng đã đoán, nhưng không có bất kỳ bằng chứng nào cả, cậu phải biết, chúng ta là công lý, nhưng... Không có nghĩa là cậu có thể giết người vô tội”
Y vẫn còn có chính nghĩa.
Giết người, cũng phải có một số bằng chứng và logic cơ bản, chuyện không có bằng chứng thì không thể giết loạn. Nếu như vậy thì có khác gì với những siêu năng giả giết người bừa bãi kia?
Cho nên cho dù Liễu Diễm đã từng nói, Kiều thị có thể có vấn đề, nhưng y âm thầm điều tra, không tra được cái gì, cuối cùng vẫn buông tha.
Thậm chí y từng lặng lẽ lẻn vào Kiều gia vào buổi tối, đứng bên cạnh lão gia tử của Kiều gia yên lặng quan sát, nhìn chằm chằm vào đối phương. Duy trì như vậy vài ngày, cho đến khi xác định không thành vấn đề, y mới buông tha truy xét Kiều gia.
Năm đó, trượng phu của Liễu Diễm cũng chỉ có thể đổ lỗi cho chuyện ngoài ý muốn, đương nhiên, hung thủ giết người kia vẫn luôn ở trên bảng truy nã.
Lý Hạo nở nụ cười: “Không cần bất kỳ chứng cứ nào, chỉ một cái, Kiều Phi Long là một cường giả, hơn nữa còn che giấu mấy vị cường giả, cái này có đủ không?”
“Đùa!”
Lưu Long bật cười: “Trảm Thập cảnh... Không, Trảm Thập cảnh hơn mười năm chưa từng luyện võ cũng coi như cường giả, cậu nói như vậy ta không thể phản bác, ta hiểu rất rõ Kiều Phi Long!”
“Lão đại hiểu?”
“Tất nhiên!”
Lưu Long cười: “Nói như vậy đi, bất cứ nơi nào trên cơ thể gã, ta đều đã xem qua!”
"......”
Lý Hạo khiếp sợ!
Cái này... Các ngươi thế mà...
Hắn có chút rung động, vậy là ta không thể nói sao?
“Ta đã từng ở trong bóng tối, ngay trước đầu giường của gã, nhìn chằm chằm vào gã trong nhiều ngày...”
“Lão đại!”
Giờ khắc này, Lý Hạo hiểu rồi, vẻ mặt rung động: “Anh còn có thể sống, thật tốt!"
OMG.
Ngươi theo dõi một vị Tam Dương, còn ở đầu giường của người ta nhìn mấy ngày, cái này cũng chưa chết... Chỉ có thể nói, Kiều Phi Long vì che dấu bản thân mà chịu kiên trì bị ngươi nhìn.
Bằng không, đã sớm tát chết ngươi rồi.
Ngươi chỉ là một cái Phá Bách, ở trước mặt một vị Tam Dương, mỗi ngày đều nhìn chằm chằm người ta, người ta đi tiểu ngươi cũng nhìn... Ngươi cũng đủ biến thái.
“Là sao?”
Lưu Long nhíu mày: “Cậu nói gã che dấu thực lực? Không đời nào!”
Y cũng không ngốc, nghe ra ý tứ: “Gã không có bất kỳ dao động siêu năng nào, về phần cảnh giới võ sư, tuy rằng khó có thể nhìn thấu, nhưng, từ những khía cạnh như độ dẻo dai, sáng bóng của da, kỳ thật cũng có thể nhìn ra một chút gì đó. Tuy không cụ thể như vậy, nhưng vẫn có thể phán đoán một hai.”
Y tin tưởng, mình sẽ không nhìn nhầm.
Lý Hạo trầm giọng nói: “Tam Dương!”
"......”
Lưu Long ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn Lý Hạo, một lúc lâu sau mới hoảng hốt nói: “Cái gì?”
“Tam Dương!”
“A...”
Lưu Long hoảng hốt một hồi, một lát sau mới hoàn hồn.
Y đứng lên, có chút thất thần, hồi lâu, lại nhìn về phía Lý Hạo, như muốn nói lại thôi.
“Lão sư của tôi đã xác định!”
Lý Hạo biết y muốn gì, nhanh chóng đưa ra đáp án.
Có Viên Thạc làm cơ sở, trong nháy mắt, Lưu Long liền hiểu, đây là thật.
Y có thể hoài nghi Lý Hạo, nhưng y không cần phải hoài nghi Viên Thạc, Viên Thạc nói là, vậy nhất định là.
Tam Dương!
Y có chút hoảng hốt, Ngân Thành có Tam Dương, mà vẫn là cường giả Tam Dương của Ngân Thành.
Đúng vậy, Kiều Phi Long là cường giả cấp Tam Dương, đó chính là cường giả đệ nhất Ngân Thành.
Y vẫn luôn lo lắng Ngân Thành sẽ bị lay chuyển, vẫn là lo Ngân Thành không có cường giả, không có cách nào đứng vững gót chân, kết quả bây giờ, y biết rồi, Ngân Thành có cường giả.
Đáng tiếc, đối phương không có đứng ra lúc mà Ngân Thành gặp nguy hiểm.
Lúc Hồng Nguyệt tấn công, gã không có ở đó.
Lúc các siêu năng khác gây án, gã cũng không có ở đó.
Kiều Phi Long!
Mà gã là một vị Tam Dương, nhưng vẫn luôn che dấu thân phận, thậm chí chính mình còn giám thị gã, gã cũng không biểu lộ ra một chút nào.
Cái chết của trượng phu Liễu Diễm, nhất định có liên quan đến Kiều thị.
Hồi lâu, Lưu Long hít sâu một hơi, tự giễu: “Thiệt thòi ta vẫn luôn cho rằng, ta mới là đệ nhất cường giả của Ngân Thành, kết quả đầu tiên là Viên Thạc, tiếp theo là gã... Thật nực cười.”
“Lão sư của tôi không giống!”
Lý Hạo trầm giọng nói: “Tôi cam đoan, thầy tôi mới thăng cấp vài ngày trước, cũng là ngày tôi tiến vào Trảm Thập cảnh, không phải cố ý che dấu!"
Sắc mặt Lưu Long biến đổi.
Thật hay giả?
Y vốn cho rằng, Viên Thạc đã sớm thăng cấp, chỉ là vẫn ẩn giấu.
“Trước đó, chỉ sợ lão sư còn không mạnh bằng lão đại!”
Lý Hạo biết trong lòng Lưu Long có chút khó chịu, hắn thậm chí còn hoài nghi, khi Tiểu Viễn chết, lão sư cũng biết, chỉ là không quản, cho đến khi mình xảy ra chuyện, thầy mới quản.
Không phải như vậy!
Lý Hạo trịnh trọng nói: “Tôi tuyệt đối sẽ không giấu diếm! Nếu khi Tiểu Viễn chết, lão sư chính là Đấu Thiên mà lại không quan tâm... Sau đó, tôi sẽ không giữ mối quan hệ như vậy với lão sư, tôi sẽ ghét thay vì sùng bái! Mà tôi sùng bái lão sư, chính là vì nếu lão sư lúc ấy là Đấu Thiên, e rằng đã sớm ra tay chém giết đối phương, tôi nói như vậy, lão đại tin không?”
“Tin!”
Lưu Long gật đầu.