TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 215: Điểm giống nhau của võ sư (3)

Hít sâu một hơi, khôi phục trấn định: “Tam Dương... Thú vị, cũng có liên quan đến Diêm La.”

Y suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta báo cáo lên, xem có thể gọi Hách bộ trưởng tới hay không, Hầu bộ chỉ sợ không thể rời khỏi Bạch Nguyệt thành. Nếu đã che giấu thân phận, về công hay về tư, đều phải giết chết gã!”

Đúng vậy, thế mà y cũng trả lời như vậy.

Lưu Long cũng tốt, Viên Thạc cũng tốt.

Những võ sư này, đôi khi thật sự rất đen, cũng rất độc ác.

Không cần chứng cứ khác, không cần nói nhiều, khi Lý Hạo nói đối phương vẫn luôn che giấu phân phận Tam Dương, bọn họ chỉ có một ý niệm trong đầu, tiên hạ thủ vi cường, giết chết rồi nói sau, 100% sẽ không giết nhầm!

Nếu là giết nhầm... Đó cũng là do của đối phương, ai bảo ngươi che dấu thực lực?

Một cường giả không có trợ giúp bất kỳ thứ gì cho Ngân Thành, Ngân Thành xảy ra chuyện cũng mặc kệ không hỏi, chết thì chết thôi, những người như Lưu Long sẽ không hối hận một chút nào.

Lý Hạo trầm mặc một hồi, lại nói: “Nếu có thể tự mình giết một vị Tam Dương, hơn một ngàn phương thần bí năng, lão sư không cần, toàn bộ cho tiểu đội, cho lão đại và những người khác, bao gồm cả ba vị Nhật Diệu!”

Lưu Long trợn tròn mắt!

Giờ khắc này, y hiểu ý của Lý Hạo, thứ nhất, đối phương còn có ba vị Nhật Diệu.

Thứ hai, hắn và Viên Thạc muốn thông qua khí để ám sát!

Lợi ích thì ăn một mình!

Tất nhiên, tuyệt đối không chỉ đơn giản như vậy, chuyện này chắc chắn liên quan đến một cái gì đó, y nhanh chóng suy nghĩ ...

Còn chưa nghĩ ra, Lý Hạo thấp giọng nói: “Gã nắm giữ một di tích... Nó có thể là một di tích! Rất có thể là của Lý gia ta, vì vậy, tôi và lão sư muốn cái đó, không thể cho nhiều người biết.”

“Cậu nói cho ta biết?”

Lưu Long muốn đau răng cũng không được.

Khi Lý Hạo nói tự xử lý, y biết, trong đó có vấn đề.

Không ngờ Lý Hạo lại dứt khoát như vậy, trực tiếp nói ra.

Di tích!

Di tích thuộc về Bát Đại Gia... Lần này y hiểu ý của Lý Hạo rồi.

Lý Hạo gật đầu: “Lão đại đáng tin cậy! Ở Ngân Thành, tôi tín nhiệm lão sư nhất, thứ hai chính là lão đại.”

“Ha ha!”

Lưu Long cười lạnh: “Quên đi, không cần, cậu tự chơi một mình đi, đừng kéo ta theo, ta còn muốn sống thêm vài năm nữa, thực lực của ta là gì? Phá Bách! Một Tam Dương coi như xong... Cậu nói còn có ba vị Nhật Diệu... Lý Hạo, cậu xuống đất giùm ta cái?"

Quá mạo hiểm!

Tự xử?

Trông cậy vào ta và lão sư của cậu liên thủ?

A phi!

Lão tử vừa lên, chính là bị người ta tát cái chết.

Lý Hạo suy nghĩ một chút rồi nói: “Pháo kích! Pháo kích mỏ ở ngoài thành, ảnh hưởng không lớn, cho nên vấn đề ba vị Nhật Diệu tôi đã suy nghĩ qua, chỉ cần dám chơi, chúng ta trực tiếp vận dụng vũ khí hủy diệt hàng loạt là được!"

Lý Hạo cười hắc hắc nói: “Danh nghĩa rất đơn giản, cấu kết với Hồng Nguyệt... Đừng nói Diêm La! Đề cập cũng không cần đề cập đến, dù sao cũng đã đắc tội Hồng Nguyệt, không sợ đắc tội thêm một chút, Diêm La cũng sẽ không chủ động thừa nhận, bọn họ sắp xếp nhân thủ ở Ngân Thành, chỉ có thể chịu thiệt thòi mà câm nín thôi.”

“Lão đại, vũ khí nhiệt có thể giết Nhật Diệu không?”

Lưu Long lâm vào trầm tư, một lúc lâu sau mới nói: “Nếu trong trạng thái bất ngờ, có một chút khả năng, nhưng kỳ thật Nhật Diệu cảnh cũng có một chút thế, thế này, rất khó để nói rõ ràng, cảm ứng được nguy cơ là một cái.”

“Tốc độ của họ quá nhanh, nếu giỏi các siêu năng lực khác, ví dụ như độn thổ bỏ chạy, thì hiệu quả của pháo kích rất có hạn.”

“Đương nhiên, nếu bị đạn pháo bắn trúng trực diện, cũng chưa chắc Nhật Diệu sẽ chết, nhưng chắc chắn là trọng thương...”

Năng lực cảm ứng của Nhật Diệu, cũng là khá mạnh.

Tốc độ đạn pháo nhanh, nhưng không nhanh đến mức Nhật Diệu không tránh được.

Đây cũng là một số hạn chế của vũ khí nhiệt.

Đương nhiên, nếu là vũ khí sát thương cực kỳ lớn, trực tiếp bao trùm mấy chục dặm, cho dù là Nhật Diệu, trong nháy mắt cũng khó có thể thoát ra.

Vũ khí có quy mô như vậy, trừ khi xuất hiện trên chiến trường lưỡng bại câu thương, đồng quy vu tận.

Nếu không, không ai có thể chiếm được lợi.

Ví dụ như Trung Bộ, đã từng bộc phát qua chiến đấu như vậy, Tuần Dạ Nhân trực tiếp phát động vũ khí cấp Diệt Thành, san bằng luôn cả một ngọn núi cao thành đất bằng phẳng, điều kiện tiên quyết là địa phương thích hợp, nếu không, tác chiến trong thành phố, đó chính là đào hố chôn người.

Lý Hạo trầm ngâm một hồi nói: “Lão đại, nếu anh thăng cấp Đấu Thiên, anh có nắm chắc đối phó ba vị Nhật Diệu không?”

“Xem thực lực của bọn họ, là trung kỳ hay cái gì... Nếu võ sư đều mạnh như thầy của cậu, vậy thì không cần nói, khẳng định có thể, mấu chốt là không phải ai cũng giống như thầy của cậu.”

Cho dù y thăng cấp Đấu Thiên, y cũng không cảm thấy mình cường đại hơn Viên Thạc.

Huống chi, y cũng không cách nào thăng cấp.

“Lão đại, anh đã cảm ngộ đến đâu rồi?"

Lưu Long khẽ nhíu mày: “Không có... Nhưng có một chút đầu mối! Nhưng lần trước ta bộc phát quá mạnh, thương thế của hai tay không nhẹ, vẫn không có cơ hội thử, hơn nữa khí huyết cũng mất một chút... E là ta phải mất một thời gian tĩnh dưỡng mới được.”

Lúc trước vì đối phó Hồng Ảnh, khí huyết sôi trào bốc hơi, y cũng chỉ ỷ vào mình là Phá Bách mới mặc kệ, nếu không, đã sớm phế rồi.

Thật ra Lý Hạo cũng không biết thương thế của y rất nặng, bởi vì Lưu Long không biểu hiện ra ngoài.

Giờ phút này, Lưu Long thấy Lý Hạo có tâm tư bảo y ra tay, y mới nói tình huống, miễn cho Lý Hạo xuất hiện phán đoán sai, đó mới là phiền toái lớn, tình huống bây giờ, đối phó với Phá Bách bình thường thì vẫn được, có thể đối phó với cấp độ Mãn Nguyệt và cấp độ Nguyệt Doanh, tám chín phần mười là không địch lại.

“Có đầu mối không?”

Lý Hạo không quan tâm đến thương thế, mà vội vàng hỏi một câu.

Lưu Long khẽ gật đầu: “Cửu Đoán Kình, ta đã tra tư liệu, Cửu Đoán Kình mạnh ở chỗ càng chồng càng mạnh! Nơi phát ra sức mạnh cũng rất rõ ràng, là sóng!”

Lưu Long truyền cho Lý Hạo Cửu Đoán Kình, cho nên y không giấu diếm: “Cậu đã từng thấy biển chưa?”

Lý Hạo lắc đầu.

Ngân Thành không có biển!

“Sau này cậu nên đi xem thử, có gần Bạch Nguyệt thành, ta đã nhìn thấy biển.”