Trận chiến ở Ngân Nguyệt ảnh hưởng vẫn còn rất lớn.
Một trận chiến giữa Lý Hạo và Đại Ly Vương đã phá vỡ tất cả tưởng tượng của nhân loại đối với võ đạo, cường giả cổ võ không phải ai cũng có thể gặp và biết được.
Nhưng tất cả mọi người đều biết Lý Hạo.
Khiếu huyệt khai mở, tựa như mặt trời, một ngày qua, người nhìn thấy không biết là bao nhiêu.
Trong nháy mắt, toàn bộ phương bắc đã hoàn toàn bái phục.
Lý Hạo không ai có thể địch nổi!
Cường hãn đến mức, một vài bá chủ của phương bắc đã cảm thấy tuyệt vọng.
Loại tồn tại này… là loại quân đội có thể vây giết hay sao?
Loại tồn tại này, là nhân loại có thể đạt tới hay sao?
Mà dựa theo cách nói của Lý Hạo, hắn chỉ mới là Nhật Nguyệt cảnh.
Nhật Nguyệt cảnh!
Đại Ly, thực sự có thể đối phó Lý Hạo hay sao?
Đại Ly Vương tuy mạnh, nhưng mọi người cũng đã nhìn thấy, Lý Hạo cuối cùng dường như đã triệu hoán những vì sao, triệu hoán vũ trụ, một quyền đã có thể đánh tan đối phương, Đại Ly Vương căn bản không địch lại Lý Hạo.
Người ngoài không nhìn được quá nhiều, cũng không nhìn được những thứ sâu thẳm kia, cũng không cảm giác được hạn chế của Lý Hạo, hắn chỉ có thể làm như vậy trong một khu vực nhỏ, nhưng cái mà tất cả mọi người nhìn thấy, chính là Đại Ly Vương đã thua!
Cái này đủ rồi!
…
Không đơn giản chỉ là như vậy.
Ngân thành còn đang trong trận ác chiến, Lý Hạo sẽ không thu binh như vậy.
Nhưng ngay tại lúc này, việc khiến người ta không ngờ được đã phát sinh.
Phủ Đô đốc Thiên Tinh có lệnh:
Các tỉnh phương bắc, quân đội nhàn rỗi không có việc gì, nhanh chóng điều quân lực, kiến tạo học phủ võ đạo, bắt đầu sửa đường, chuẩn vị vụ mùa xuân.
Tu sửa thủy lợi, tiến hành khai hoang.
Lý Hạo dường như chắc chắn mình sẽ thắng.
Mặc kệ tiền tuyến khẩn trương như thế nào, hắn chỉ biết thời điểm cày bừa vụ xuân đã tới, lúc này không chuẩn bị, bỏ lỡ vụ mùa xuân, nhân khẩu phương bắc gần hai tỷ người, chỉ đơn thuần dựa vào lương thực do những yêu thực gây trồng kia là không thể được.
Cả chục tỷ nhân tộc, chẳng lẽ muốn ngồi ăn núi lỡ sao?
Phương bắc, ngoại trừ cổ thành Ngân Nguyệt có chút phiền phức, ngoại trừ Đại Ly có chút phiền phức, theo Lý Hạo, những nơi khác, cũng không có phiền phức.
Các đại hành tỉnh, quân đội còn có mấy trăm đến cả ngàn vạn người.
Nhàn rỗi ngồi không ăn cơm thôi sao?
Cũng không có đánh trận, chi bằng hóa thành công binh, bắt đầu làm việc.
Cho dù các đại hành tỉnh của phương bắc, không cần trung ương nuôi sống, cũng không có tiền để nuôi, nhưng Lý Hạo cảm thấy, cũng không thể để cho bọn chúng ăn không ngồi rồi được.
Thế là hắn nhanh chóng hạ mệnh lệnh xuống.
Mang theo uy danh do Lý Hạo vừa đánh bại Đại Ly Vương, chấn nhiếp tứ phương.
Vùng đất phương bắc đang nằm ngay dưới chân Lý Hạo.
Nếu không tuân theo, hậu quả tự gánh!
Phương bắc, ngoại trừ ba tỉnh phía bắc, Ngân Nguyệt, Lâm Giang ra còn có 14 hành tỉnh.
Ngày hôm nay, sau khi nhận được mệnh lệnh, bá chủ của các đại hành tỉnh, dù trong lòng chửi mắng ngàn vạn lần, nhưng vẫn không dám không coi thường, rất nhanh, từng đạo mệnh lệnh ban phát xuống.
Trú quân, bắt đầu tu sửa thủy lợi, cam đoan vụ xuân được cày bừa bình thường.
Về phân quân đội… ai dám không theo?
Cho dù là những đại tướng lĩnh bên kia, cũng không dám nói bất kỳ lời nào, cái gì mà Lý Hạo làm nhục quân đội, nếu như là trước kia, chắc chắn bọn họ sẽ mắng, nhưng cảnh ngộ của ba tỉnh phía bắc và Lâm Giang đã khiến bọn họ biết, bọn họ ở trong mắt Lý Hạo, chẳng là cái gì cả.
Sau khi Lý Hạo đánh bại Đại Ly Vương, loại sợ hãi này càng xâm chiếm lòng người.
Từ trước đến nay, chúng cảm thấy Lý Hạo không giết bao nhiêu người… nhưng một khi nghĩ đến Trung bộ và phương bắc đã chết một đống cao tầng, Cửu Ti, Hoàng Thất, vương phủ, quý tộc, Tổng đốc, Thự trưởng… đã sắp đếm không xuể rồi.
Trước đó, hắn đã giết Định Quốc công của phương đông, về sau lại giết An Quốc Công của phương tây, đi tới ngày hôm nay, Lý Hạo đã tạo cho người ta một loại ấn tượng cực kỳ mâu thuẫn.
Hắn là Thánh Nhân, tu sửa thủy lợi, bảo hộ bá tánh, giáo dục đi đầu, mở rộng võ đạo…
Những việc này đều nói rõ Lý Hạo là người tốt.
Nhưng, thực sự đếm kĩ vong hồn trong tay Lý Hạo, quả thực là không rét mà run.
Hơn phân nửa cao tầng của vương triều Thiên Tinh, đều đã bị hắn làm thịt.
Hết lần này đến lần khác… không mấy người nhớ kĩ những việc này, đây mới là điểm đáng sợ đến cực hạn.
Tất cả, đều đã trải qua trong im lặng.
Sau khi Lý Hạo thanh lý Cửu Ti và Hoàng Thất, khiêm tốn đến nỗi khiến người ta giận sôi, cho dù đối phương công khai phủ Đô đốc chấp chưởng Trung bộ, cũng không đề cập đến kết cục của Cửu Ti và Hoàng Thất, điều này khiến dân chúng không nhớ đến những người này nữa.
Lâu dần, ngay cả bá chủ của các phương cũng đã nhanh chóng quên mất sự tồn tại của Cửu Ti và Hoàng Thất.
Nhưng hôm nay… bọn họ vẫn còn sống không?
Có lẽ chỉ còn lại xương cốt mà thôi!
… một ngày này, các tỉnh phương bắc đều đang điều động nhân viên.
Chuẩn bị vụ mùa đông xuân, chuẩn bị xóa nạn mù chữ.
…