Thiên Tinh quân đã sắp xông tới quân doanh đối phương, nghe được thanh âm của Lý Hạo, lúc này mới lựa chọn lui về phía sau.
Trên bầu trời Ngân Thành, Lý Hạo nhìn về phía đối diện, cười tươi: “Đại Ly Vương, cứ ở đây luyện binh cùng ta! Đừng chạy lung tung! Phủ đô đốc Thiên Tinh ta, mấy trăm vạn tướng sĩ dưới trướng, dựa vào ngươi Đại Ly, giúp ta luyện ra một chi tinh binh tới đây! Nếu ngươi không phục, để cho những cường giả cổ thành kia, cứ việc tới đây, ta không ngại thu hoạch một ít bản nguyên lực!”
Đại Ly Vương không nói một lời, chỉ lạnh lùng nhìn Lý Hạo.
Mà bên cạnh, ánh mắt Khương Ly phức tạp.
Gã cũng nhìn về phía Lý Hạo, giờ phút này, lại nghĩ đến thần cốt Sơ Võ bị mất lúc trước, đau lòng có chút co giật.
Mà Lý Hạo, cũng không để ý tới nữa, nhìn về phía bốn phía, nhìn về phía nơi xa, thanh âm hoành tráng: “Trước khi lần phục hồi thứ hai, thiên địa này, thuộc về Lý Hạo ta! Không phục, mặc dù đi ra, di tích là của ngươi, bóng tối là của ngươi, thiên địa và ánh sáng đều thuộc về ta!”
Mặc dù cực kỳ kiêu ngạo, nhưng giờ phút này, các đại cổ thành đều cực kỳ yên tĩnh.
Thời đại bản tôn không ra, ai có thể dùng phân thân địch lại Lý Hạo?
Ngay cả Đại Ly Vương cũng phá vỡ giới hạn, cũng không phải là đối thủ của Lý Hạo, huống chi phân thân của bọn họ.
Mà lời nói của Lý Hạo, cũng làm cho mấy trăm vạn Thiên Tinh quân vô cùng hưng phấn, kích động vô cùng, Lý Hạo trực tiếp nói, những Đại Ly nhân này, là dùng để luyện binh, quả thực... Bá đạo vô cùng vô song!
Đối diện, Đại Ly Vương nhìn thoáng qua Lý Hạo, không để ý tới nữa, trở lại quân trướng của mình.
Vừa ngồi xuống, trên người liền hiện ra từng vết nứt.
Khương Ly đi theo tiến vào, nhất thời sắc mặt biến đổi.
“Đại vương!”
Đại Ly Vương khẽ lắc đầu, trầm thấp nói: “Không sao, chỉ là không ngờ tới, Lý Hạo này... Thủ đoạn rất nhiều, ta nghĩ rằng, thiên địa này, không ai có thể chiến đấu với ta...”
Nói tới đây, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng: “Lý Hạo chẳng qua chỉ ra vẻ làm kinh sợ một số cổ nhân mà thôi, đừng tưởng rằng hắn tốt hơn ta bao nhiêu.”
Khương Ly có chút hoài nghi, nhưng không nói gì.
......
Cùng một lúc.
Ngân Thành.
Trong lúc mọi người hưng phấn, Lý Hạo trở lại Tuần Kiểm Ti, bỗng nhiên thân thể vỡ vụn, máu chảy ngang.
Tất cả đám người Viên Thạc đều chấn động.
Lý Hạo lại cười nói: Không có việc gì, thân thể đích xác không đủ cường hãn, lực lượng Hạo Tinh Giới trùng kích mà đến quá mạnh... Khiếu huyệt mở không đủ nhiều, nếu là thêm mấy chục người nữa, vấn đề sẽ không lớn nữa, Đại Ly Vương này... Ngược lại làm cho ta có chút kinh ngạc, không nghĩ tới, tên kia cường hãn như vậy!”
Cửu sư trưởng vừa chạy tới, vào cửa nhìn thấy cảnh tượng này, có chút thổn thức: “Người Lý gia... Mãi mãi là như vậy, trốn không thoát ma chú, mỗi lần sau khi chiến đấu về đến thân thể đều vỡ nát...”
Mọi người ngẩn ra, Lý Hạo cũng sửng sốt, sau một khắc, bỗng nhiên cười to lên.
Lời này nói!
Cười cười, bỗng nhiên vung kiếm lên, tất cả máu dưới đất, tất cả hóa thành tro bụi, Lý Hạo ngẩng đầu nhìn trời, khẽ nhíu mày, nhịn không được mắng một tiếng: “Chó chết, lại còn muốn trộm khí huyết của ta!”
Nói xong, một lần nữa ngẩng đầu nhìn thoáng qua hư không, bát quái đồ kia càng thêm rõ ràng, mơ hồ, giống như nhìn thấy thứ gì đó.
Nói xong, lại nghĩ tới cái gì, mở miệng nói: “Triệu thự trưởng, ngươi đi quân doanh Đại Ly một chuyến, chuyển đạt Đại Ly Vương, tam đại tổ chức có lẽ sẽ trộm hang ổ của hắn, đương nhiên, nếu liên thủ, vậy coi như ta không nói!”
Sắc mặt Triệu thự trưởng khẽ động, gật gật đầu, không nói thêm gì.
Còn Lý Hạo, nhìn thoáng qua bát quái đồ trên bầu trời, lần nữa nhíu mày.
Theo thời gian, bát quái đồ này dường như rõ ràng hơn trước rất nhiều, cũng ảm đạm hơn một chút.
Đây cũng không phải là chuyện tốt gì!
Đương nhiên, Lý Hạo lúc này, mặc kệ những thứ này, hắn nhìn về phía mọi người nói: “Tiếp tục luyện binh, ta muốn bế quan mấy ngày, tiêu hóa một chút thu được hôm nay, Đại Ly Vương này ngược lại làm cho ta thí nghiệm không ít chiến pháp mới... Cũng coi như là người tốt rồi, chờ ta thắng hắn, nếu hắn nguyện ý bồi luyện cho ta, ta ngược lại có thể tha chết cho hắn một lần!”
“......”
Mọi người im lặng, lời này, thực sự kiêu ngạo.
Cửu sư trưởng trầm mặc một hồi, bỗng nhiên nói: “Lần luyện binh này, có lẽ sẽ chết rất nhiều người...”
Lý Hạo nhìn y một cái, có chút nghi hoặc: “Thiên hạ này, không phải thiên hạ một mình ta, là thiên hạ của mọi người, ta làm những gì ta nên làm, mọi người làm những gì ta nên làm, chỉ có như thế, sau khi ta đi mới có thể duy trì thời đại mới cường đại, Cửu sư trưởng chính là dũng tướng trong quân đội, vì sao lại có cảm khái này?”
Người chết, hắn không muốn nhìn thấy, tuy nhiên, cả đời hắn không thể là vị cứu tinh của tất cả mọi người, thiên hạ, hoặc tất cả mọi người, phải tự cứu mình, để làm cho thời đại mới thịnh vượng.
Nếu không, sẽ giống như Tân Võ, Nhân Vương vừa đi, Kiếm Tôn vừa đi, những người khác giống như mất hồn vậy, ruồi không đầu, bay loạn khắp nơi, nhưng không biết vì sao mình phấn đấu.
Lý Hạo cảm thấy, Tân Võ rất nhiều ưu điểm, nhưng cũng có khuyết điểm, chỉ có người tự cường, sau khi mất đi một số người mới không nhanh chóng sụp đổ, thời đại cường đại, nên là mỗi người đều cường đại, chứ không phải một mình mình.
Giờ khắc này, Cửu sư trưởng không mở miệng nữa.
Chỉ là trong lòng, có chút cảm khái, quả nhiên, vẫn không giống nhau.
Lý Hạo... Không phải Nhân Vương.
Lý Hạo, chính là Lý Hạo.