Hắc Báo được đưa tới lầu nhỏ chuyên chiêu đãi khách nhân để nghỉ ngơi.
Đám người ở hậu viện cũng bắt đầu thương thảo.
Trên thực tế thì Hắc Báo không hề nghỉ ngơi, là một yêu tộc, còn là một hậu duệ của cổ yêu… Lý Hạo cảm thấy, một con chó ngoan ngoãn nghỉ ngơi, đó là không phù hợp với hình tượng của một cổ yêu, đại yêu nhà ai mà ngoan ngoãn như vậy cơ chứ?
Cho nên, vị tổng quản chân trước vừa rời khỏi, chân sau, Hắc Báo đã chính đại quang minh chạy ra ngoài.
Cũng không cần che giấu gì, cứ như vậy chính đại quang minh mà đi ra, tùy tiện sai bảo một nô bộc trong phủ: “Tên gia hỏa nhỏ yếu kia, qua đây, đưa bổn vương đi khắp nơi nhìn một chút!”
Cái tư thế đó làm ra vẻ nếu ngươi không qua đây ta sẽ nuốt sống ngươi vậy.
Người nô bộc trẻ tuổi trong phủ Quốc Công bị dọa một hồi, không dám đáp ứng, nhưng cũng không dám cự tuyệt, nhìn thấy Hắc Báo nhe nanh trợn mắt, giống như muốn ăn thịt người, nô bộc này bị dọa đến xuýt đái ra quần… nhị tổng quản vừa rời khỏi kia đột nhiên trở về!
Lý Hạo cũng càng thêm chắc chắn, bản thân bị người khác theo dõi.
Họ đến quá nhanh.
Lại không phát ra khí tức gì, cũng không công kích người, người ta quay đầu liền biết bên này đã xảy ra chuyện gì, nếu muốn nói là không ai theo dõi thì Lý Hạo có thể chặt đầu mình xuống.
“Sứ giả không nghỉ ngơi một lát sao? Từ Khuê Sơn đến đây, khoảng cách không gần, bôn ba đường dài…”
“Ngươi cho rằng bổn vương giống như bọn nhân tộc yếu ớt các ngươi sao?”
Lý Hạo lần nữa phát ra âm thanh: “Huống chi… cái địa phương rách nát này, không gian chật hẹp thì làm sao nghỉ ngơi? Năng lượng cũng cực kỳ thiếu thốn, bớt nói nhảm, đưa bổn vương đi khắp nơi nhìn xem, nhân tộc cái ngươi đúng là biết hưởng thụ, chỉ một cái phủ Quốc Công thôi, cũng có thể có được gia nghiệp lớn như vậy…”
Gương mặt nhị tổng quản không ngừng co giật.
Con tiểu yêu này, đúng là không biết khách khí.
Gã tốt xấu gì cũng là Húc Quang cảnh, con tiểu yêu này chẳng qua chỉ là Tam Dương, lại dám phách lối như vậy.
Đương nhiên, gã cũng biết con yêu này lai lịch không nhỏ, cũng không dám tùy tiện trêu chọc, đành phải ứng phó nói: “Không biết sứ giả muốn xem thứ gì?”
Lý Hạo suy tư một phen, tinh thần ba động nói: “Bảo khố!”
“Cái gì?”
Lý Hạo không khách khí nói: “Bảo khố! Ta muốn xem thử phủ Quốc Công ngươi có vốn liếng gì, có xứng đáng hợp tác với Khuê Sơn không? Có tư cách liên thủ với Khuê Sơn không? Bảo khố chính là căn cơ, đá năng lượng là cơ bản nhất, cổ thần binh, sinh mệnh chi tuyền, những thứ này nếu không đủ nhiều, thì làm sao có thể xem là thế lực lớn một phương được?”
“…”
Nhị tổng quản có cảm giác buồn bực.
Lần đầu tiên gặp phải người phách lối như thế… à là yêu!
Không phải, trước kia cũng không hề biết đến yêu tộc, chẳng lẽ yêu tộc đều như vậy ư?
Cứ trực tiếp dứt khoát như vậy hay sao?
Đều không kiêng nể gì cả?
Gia hỏa này nếu như không có hậu thuẫn, gã bây giờ có thể một chưởng đập chết nó!
Nghe cái khẩu khí này đúng là quá mức phách lối.
Mà Lý Hạo, lại nói: “Sao thế? Sợ bổn vương đoạt của các ngươi sao? Đường đường là phủ Quốc Công, lại sợ bổn vương vị Tam Dương này hay sao? Huống chi… bổn vương mà thèm những thứ đó hả?”
Trong tinh thần của Lý Hạo mang theo một chút chế giễu, khinh thường, móng vuốt xoẹt một cái, lộ ra từng cái bình lớn, bình lớn đều phong bế, không nhìn thấy rõ bên trong, nhưng Lý Hạo tùy ý đổ một cái… đổ ra hơn 10 giọt sinh mệnh chi tuyền.
“Hầu hạ tốt bổn vương, bổn vương không chừng sẽ thưởng cho ngươi mấy giọt dùng thử, thứ đồ chơi này, bổn vương có rất nhiều!”
Sắc mặt nhị tổng quản lập tức thay đổi!
Trước đó, Lý Hạo đưa ra một giọt, gã đã có chút động lòng, yêu tộc này đúng là giàu có.
Nhưng giờ phút này… không phải chấn động nữa, mà là rung động, là điên cuồng, thậm chí trong nháy mắt nổi lên sát ý, muốn giết chết đầu đại yêu này để cướp đoạt bảo vật.
Trời ơi?
Ta thấy được cái gì thế này!
Thấy được từng cái bình lớn, thấy nó chỉ cần tùy ý cũng có thể đổ ra hơn 10 giọt sinh mệnh chi tuyền, gã làm tổng quản phủ Quốc Công, cũng được coi là người có kiến thức, hiểu rất rõ sự quý giá của sinh mệnh chi tuyền.
Một giọt, một sinh mạng!
…
Cùng lúc đó.
Hậu viện.
Mấy vị siêu năng khí tức trong nháy mắt lập tức bộc phát.
Định Quốc Công đã bóp nát cái ghế thứ hai, Từ Tinh vừa đến liền há to miệng.
“Công gia!”
Sắc mặt của mấy vị cường giả đều biến đổi.
Giờ phút này có sát ý, có tham lam, có điên cuồng.
Đó là từng cái bình lớn!
Rất rất lớn!
Tùy ý đổ một cái, liền có 10 giọt sinh mệnh chi tuyền, trong cái bình lớn đó, có bao nhiêu?
Trời ơi!
Bao nhiêu sinh mạng?
Không chỉ như vậy, cả Từ Khánh cũng đang nghĩ, có nhiều sinh mệnh chi tuyền như vậy, phải chăng có thể trực tiếp cường hóa ngũ tạng đến cực hạn, trực tiếp giải phong chiến lực, trực tiếp không cần phong ấn chính mình.
Nhưng sau một khắc, gã đột nhiên quát khẽ: “Ngồi xuống!”