TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1040: Thụ yêu (5)

Cây nhỏ hình như nhớ được thứ gì, lắc lư cành cây khô héo: “Đế…Đế Tôn…”

Lát sau liền truyền ra một luồng sóng: “Đế Tôn…cũng…cũng…không thể…tự tiện…xông vào…Hành Cung…”

Sắc mặt của Lý Hạo dần thay đổi.

Hành Cung?

Hành Cung nào?

Đế Tôn cũng không thể…Đế Tôn là tồn tại cao quý nhất, có cái gì mà ngài không thể làm?

Hắn nhìn về toà thành phía xa, lúc này xung quanh đã được thắp sáng lên, hắn có thể nhìn thấy được phần nào, nhìn kỹ thì cảm giác toà thành này giống như một con mèo.

Lý Hạo có chút nghi ngờ.

Còn có vị trí của cái cây này, hẳn là một cái cây ở ngoài sân, hình như là năm đó bị người ta tuỳ ý trồng xuống, không có tác dụng phòng thủ.

Đây là nơi nào?

“Hành Cung là cái gì?”

Lý Hạo tự hỏi, nhìn sang cái cây nhỏ sắp chết: “Hình như ngươi đang thiếu năng lượng, sau đợt bạo phát vừa nãy hẳn là phải chết?”

Xác thực hắn dựa vào rễ cây nhỏ này cảm giác nó có thể sẽ chết.

“Chết…”

Truyền ra sóng tinh thần, cây nhỏ trong suốt kia lung lay như sắp đổ: “các ngươi…đừng hòng…đi vào…Hành Cung…”

“Cho dù…Hành Cung…bị vứt bỏ…cũng không được…”

Lý Hạo phát hiện, một ít thần năng thạch đang bị âm thầm che giấu để hấp thu.

Lý Hạo nhíu mày, cái cây này muốn thủ hộ cho nơi này.

Hành Cung bị vứt bỏ?

Chỗ này rốt cuộc là Hành Cung của ai?

Trải qua thời gian lâu như vậy còn có sức phòng thủ, xem ra nơi này không giống Chiến Thiên Thành, thành trì đều được trang bị sức phòng thủ, phòng thủ ở đây…

Lý Hạo đã mơ hồ nhận ra, có quan hệ với cái cây đã chết kia, trước khi chết còn đem chính mình nổ vỡ nát, nói nghiêm túc, rất giống với cái hốc cây ở ngoài Chiến Thiên Thành.

Hiện tại bọn họ hẳn là đang bị nhốt trong một gốc đại thụ đã chết.

Còn cái cây nhỏ, nó mọc ngay dưới rễ cây đại thụ, không thuộc về thời đại văn minh cổ nhưng lại kế thừa được một chút kí ức.

Các loại suy nghĩ hiện lên trong đầu Lý Hạo.

Một cái cây luôn bảo vệ xung quanh chỗ này?

Cho dù sau khi chết, dùng chút sức lực cuối cùng sinh ra một mầm non mới bảo vệ nơi này, nó cũng sắp chết rồi.

Lý Hạo càng ngày càng tò mò về thời đại văn minh cổ.

Thời đại dó, mặc kệ là người hay yêu, đều có một loại tín ngưỡng độc đáo riêng, giống như cái cây này, tuy rằng nó sắp chết nhưng vẫn làm theo tín ngưỡng và mệnh lệnh của nó.

Lý Hạo suy tư, cái cây này có nước suối sinh mệnh không?

Nghe nói nước suối sinh mệnh chính là do thụ yêu sinh ra, nhưng hình như nó phải cần hấp thu rất nhiều năng lượng, tích luỹ nên. Tình hình của cái cây này, còn năng lượng để hấp thu sao?

Đống thần năng thạch bị chôn giấu này cũng lẽ là nguồn dữ trữ cuối cùng.

Tình hình này còn có thể tạo ra nước suối sinh mệnh sao?

Không cần mạng nữa rồi?

Nên hẳn là không có.

Lý Hạo đột nhiên có chút mệt mỏi, hắn ta thật sự muốn có nước suối sinh mệnh, Lý Hạo càng mệt mỏi vì đối phường còn sức chiến đấu, hơn nữa còn rất mạnh.

Đối với đồ của thời đại văn minh cổ, Lý Hạo không muốn giết chết.

Thời kì văn minh cổ năm đó, con người, thậm chí là yêu đều có một loại tinh thần tín ngưỡng mà người hiện nay khó có được. Lúc trước Lý Hạo giết Hắc giáp, kì thật Hắc giáp không có ý thức, đó chỉ là chấp niệm được lưu lại.

Lúc đó hắn cũng không biết chuyện này.

Lúc này, cái cây này lại có thể giao lưu, Lý Hạo không muốn nó chết. Tình hình trước mắt, tên này không thể bùng nổ sức mạnh được nữa.

“Ta có thể không tiến vào Hành Cung, nhưng ngươi phải nói cho ta biết, Hành Cung này là của ai?”

“Không thể nói.”

Câu này rất hợp lí.

Lý Hạo im lặng.

“Ta muốn một ít nước suối sinh mệnh, ngươi có không?”

“…”

Tuy không có tiếng động, nhưng Lý Hạo phát hiện đối phương đang tăng tốc hấp thụ thần năng thạch, còn lại mấy viên thần năng thạch còn chút năng lượng, giờ lại yếu đi rất nhiều.

Xem ra đây là tính liều mạng rồi.

Lý Hạo nhanh chóng lui về phía sau: “Ta không có ác ý. Làm đoàn trưởng Chiến Thiên quân của thế hệ này, ta còn đang phụ trách một ít nhiệm vụ cứu vớt Chiến Thiên quân. Trong Chiến Thiên Thành, Hoè tướng quân đang bị trọng thương, cần một ít nước suối sinh mệnh để chữa trị. Nếu Hoè tướng quân chết rồi, Chiến Thiên Thành sẽ bị tê liệt…”

Lời nói này hình như làm cho cây nhỏ chú ý đến, cây nhỏ vốn định đánh hắn nhưng lúc này nhớ được cái gì đó: “Ngươi...thật sự là đoàn trưởng Chiến Thiên quân? Một trong bát đại gia tộc thủ hộ…”

“Dĩ nhiên.”

Lý Hạo biết lúc trước đối phương không tin.

“Bằng không, ta làm sao lấy được Ngân giáp?”

“Còn có, ngươi nhận ra Tinh Không kiếm không?”

Lý Hạo múa vài đường kiếm khiến cây nhỏ giật mình, lúc sau mới nói chuyện đứt quãng: “Đây là…Tinh Không kiếm? Thứ lỗi, trí nhớ ta…bên trong trí nhớ ta được truyền lại, Tinh Không kiếm không phải thứ yếu đuối như này, mà là…một chém có thể xé rách…trời xanh.”