Nó không phải là cây của thời đại kia, chỉ được truyền một ít trí nhớ, nên không nhận ra Tinh Không kiếm.
Đối với nó, Tinh Không kiếm trong tay Lý Hạo quá yếu.
Lý Hạo không có lời gì để phản bác.
Có chút tự ái.
“Trí nhớ được truyền lại là cái gì?”
Lý Hạo hỏi một câu.
“Ngươi…thế mà không biết sao?”
Cây nhỏ lung lay, sinh ra chút nghi ngờ.
Lý Hạo bất đắc dĩ nói: “Kể từ thời đại Tân Vũ đã rất lâu rồi, thế sự thay đổi, cũng không có truyền thừa nào lưu lại cả, chỉ có vài lời được lưu lại, nên ta không biết cũng là bình thường. Chiến Thiên Thành hiện nay bị ngăn chặn tin tức, hệ thống không thể hoạt động bình thường được, sớm đã không thể tìm dọc được rất nhiều tài liệu.”
Cây nhỏ trầm tư giống như đã chết vậy.
Lát sau cũng không lên tiếng.
Lý Hạo nghĩ rằng nó đã chết, muốn đi xem một chút, cách đó không xa cái cây nhỏ truyền sóng đến: “Yêu cường đại, ở bên trong huyết mạch hoặc ấn ký sinh mệnh, sẽ để lại một ít trí nhớ đã khắc sâu. Mỗi một thế hệ đều sẽ kích hoạt huyết mạch hoặc ấn ký sinh mệnh, hấp thụ những mảnh trí nhớ đó, đó là truyền thừa trí nhớ…”
Lý Hạo chớp mắt: “Vậy còn người thì sao?”
Ta cũng có huyết mạch của cường giả.
“Con người…không thể…”
Cây nhỏ lại nói: “Con người tập hợp sức mạnh chuyển lên một người, đời sau của tên đó chính là huyết mạch mạnh. Còn loài yêu trời sinh không hoàn thiện, sẽ bỏ qua một ít năng lực, đó chính là huyết mạch loài yêu.”
Lý Hạo có chút đăm chiêu, vội vã nói: “Ngươi cần giúp đỡ không? Ta thấy người sắp hết năng lượng rồi.”
“Không…không cần…”
Đối phương hẳn còn đề phòng Lý Hạo.
Lý Hạo có thể xác định đối phương đã sắp chết, thần năng thạch được dữ trữ cũng không còn chống đỡ được bao lâu nữa, nó sắp chết rồi.
Lý Hạo suy nghĩ một chút, nói: “Nếu ngươi chết thì sẽ không còn ai trông coi nơi này, Hành Cung sẽ là của ta. Ngươi sống mới có thể tiếp tục bảo vệ xung quanh Hành Cung. Ngươi là tên đầu tiên của thời đại văn minh cổ mà ta biết còn sống.”
“Văn minh cổ?”
“Thời đại Tân Vũ.”
“Ta…không phải là người của thời đại Tân Vũ…cha lẽ loi một mình…canh giữ Hành Cung suốt 3 vạn năm…không thể chịu được nữa, chết đi rồi ta mới được sinh ra…”
Lý Hạo suy nghĩ, cái cây này bao tuổi rồi?
Đại thụ bảo vệ nơi này 3 vạn năm, sống lâu đến đáng sợ. Lúc cây con mới sinh ra lại sống được bao nhiêu năm?
Đối với những tên đáng sợ này, nói ra chính là mấy vạn năm sao?
Còn có cây đại thụ đã chết này mạnh bao nhiêu, lại có thể sống được mấy vạn năm?
Lý Hạo suy nghĩ những điều này, vội vã nói: “Cho dù thế nào thì ngươi đều tính là người quen cũ, cổ thụ, cần trợ giúp không?”
“Vô công bất thụ lộc…không có chuyện sẽ không làm việc tốt.”
“Không phải, ta chỉ muốn hợp tác với ngươi mà thôi.”
Lý Hạo nghĩ đến cái gì chân thành nói: “Theo ta được biết, thụ yêu…khụ…cổ thụ mạnh đến một trình độ nhất định có thể sinh ra nước suối sinh mệnh, chỉ cần có đầy đủ năng lượng là được. Nước suối sinh mệnh rất tốt cho chữa trị, tu luyện, tăng tuổi thọ. Ta nghĩ nếu ngươi còn sống, ta sẽ cung cấp năng lượng cho ngươi, ngươi mạnh lên bảo vệ Hành Cung này. Chỉ cần cho ta một ít nước suối sinh mệnh là được, ngươi xem như vậy thì không phải ngươi sẽ là người có lợi sao?”
“Kiểu vương thành sao?”
“…”
Lý Hạo ngây ngươi, kiểu gì?
“Trong trí nhớ của ta, năm đó rất nhiều người đều làm như vậy. Các thế hệ trước của ta đều lựa chọn…chọn ra một cường giả để đi theo. Hoặc hợp tác cùng nhau xây thành lớn, ta sẽ hấp thụ năng lượng của toà thành, bù lại ta sẽ bảo vệ toà thành và trả lại tinh hoa sinh mệnh. Những cường giả của loài người cũng bảo vệ những thế hệ trước của ta.”
Lý Hạo nháy mắt, thời kì văn minh cổ là như thế sao?
Giống như…không tệ!
Trong Chiến Thiên Thành còn có Hoè tướng quân cùng với hơn 10 tên thụ yêu, đều yên lặng hoặc đã chết.
Hắn nhìn qua toà thành phía xa, thật sự rất hứng thú với nó, nhưng giá trị của cái cây này…có lẽ cao hơn toà thành kia nhiều.
Đồ chết làm sao có thể so sánh với đồ sống được.
Cho dù trong đó có rất nhiều bảo vật, cũng không phải toàn bộ đều có tác dụng, nhưng cái cây này có một chút trí nhớ truyền lại từ thời văn minh cổ, có lẽ sẽ giúp được mình nhiều hơn.
Có thể trao đổi với nhau, đây là một đối tượng phù hợp để hợp tác.
Những người trong Chiến Thiên Thành cũng có thể giao tiếp, nhưng bọn họ đều là người chết, trí nhớ không đầy đủ, hơn nữa rất khó để Lý Hạo lấy thông tin từ họ.
Thật ra Lý Hạo muốn đến thăm dò di tích, nhưng lúc này đã dời sự chú ý lên cái cây này.
“Đúng, chính là kiểu này. Ta cung cấp năng lượng cho ngươi, ngươi giúp ta ngưng tụ nước suối sinh mệnh. Hợp tác công bằng, một công đôi chuyện. Ngươi còn có thể tiếp tục bảo vệ nơi này, nếu không ngươi vừa chết, Hành Cung này chỉ sợ sẽ không còn. Cho dù ta không vào thì cũng sẽ có người khác đi vào.”
Cây nhỏ hình như đang suy nghĩ.
Thật ra kiểu này không phải là không được.
Nhất là lúc này, tuy tên trước mắt rất yếu, không xứng là người hợp tác với nó. Nhưng khi nghe đối phương nói mình là truyền nhân của một trong 8 gia tộc thủ hộ lớn, còn là đoàn trưởng Chiến Thiên quân.
Nếu như lời nói là thật…vậy đủ rồi.
Thế nhưng tên trước mắt yếu như vậy, làm thế nào để giúp mình?
Nhớ lại tên lần trước còn yếu hơn…
Có lẽ tên này được coi như là mạnh.
“Ngươi…chỉ cần tinh hoa sinh mệnh?”
“Đúng!”
“Ngươi…sẽ không đi vào Hành Cung?”
“Dĩ nhiên!”