TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1039: Thụ yêu (4)

“Tông sư…”

Trong đầu Lý Hạo xuất hiên một ý nghĩ, đây là do tông sư của văn minh cổ để lại sao?

Hắn xem qua sách cổ, trong sách nói chỉ có tông sư mới có thể sử đụng được sức mạnh tinh thần.

Cũng chính là thần ý lúc nãy.

Có điều hai cái không giống nhau. Qua đợt va chạm vừa rồi, Lý Hạo cũng hiểu ra được một chút, thần ý của hắn ta không nhiều bằng đối phương, còn dựa theo sức sống mà nói, đối phương có phần cứng nhắc.

Lý Hạo chỉ có thể nói là sức sống.

Bởi vì thần ý đôi khi giống như sống vậy, ví như Ngũ Cầm thuật biến thân thành các loại cầm thú, đều là lấy thân mình thay vào trong đó, tựa như một con vật sống vậy.

Sức sống càng mạnh, càng dễ dàng làm việc.

Lý Hạo cảnh giác nhìn sang bên cạnh Lưu Long, truyền âm nói: “Bên kia có thứ gì đó, lão đại cẩn thận chút.”

Lưu Long gật đầu, vừa nãy y cũng thấy, một ít sức tấn công tinh thần, có điều chủ yếu nhắm vào Lý Hạo, nên hắn mới có thể đối phó được.

Hai người một đi trước một đi sau, không đi về phía toà thành nữa, hướng về phía ánh sáng kia mà đi.

......

Chờ Lý Hạo đến gần, bên đó liền truyền đến một luồng sóng tinh thần mạnh mẽ.

Cuồn cuộn lao đến.

~Bùm

Hai bên va chạm với nhau.

Lúc này, Lý Hạo bị đánh xém chút hộc cả máu, có chút hoảng sợ, đợi này hình như đã mạnh hơn?

Hắn muốn rút lui.

Mạnh như vậy coi chừng bị đánh chết.

Nhưng ngay sau đó, ánh mắt Lý Hạo chuyển động, nhìn mấy cầu sáng nhỏ có một ít hình như đã bị đập vỡ, còn lại đều ảm đạm đi một chút.

Lý Hạo giường như hiểu ra được cái gì đó.

Năng lượng!

Tên kia âm thầm hấp thụ năng lượng, sau đó xua đuổi hắn.

Tên kia không phải không muốn xử lí trong một phát, giày vò Lý Hạo, hù doạ hắn, mà năng lượng của tên kia hình như không đủ, chỉ có thể hút năng lượng của thần năng thạch dùng.

Mỗi một lần đều có thời gian nghỉ, vài lần vẫn không dọa được Lý Hạo, còn để hắn hiểu ra được một chút, thần năng thạch của tên kia có không nhiều.

Ngay lúc tên kia muốn làm phát nữa, Lý Hạo đột nhiên phát ra thần ý: “Dừng tay! Ta là đoàn trưởng quân phòng thủ Chiến Thiên quân của Chiến Thiên Thành.”

Dứt lời, Ngân giáp sáng lên.

“Ta cũng là người của một trong tám đại gia tộc thủ hộ, đến đây tra xét không thể làm bừa.”

Lời này hắn ta dùng sóng cổ ngữ nói ra.

Đều là thứ tồn tại ở thời kì văn minh cổ, nếu nơi này là do văn minh cổ để lại, hẳn có thể nghe hiểu.

Trong Chiến Thiên Thành, Kim giáp cùng Ngân giáp đều có luồng sóng như vậy.

Tuy trong bóng tối im hơi lặng tiếng.

Nhưng Lý Hạo có thể nhìn thấy, cầu sáng đang nhỏ lại, biến mất dần. Hẳn tên kia còn đang hấp thu năng lượng. Hình như nghe biết hắn là người của Chiến Thiên quân, nhưng không có lựa chọn đầu hàng vô điều kiện.

Nếu là Kim Thương, nhìn không hiểu thực hư ở đây, tên kia lại tấn công liên tục như vậy, quả thực là nên rút lui.

Nhưng Lý Hạo không giống, hắn có thể nhìn thấy cầu sáng, lúc này lại dao động thần ý: “Không cần tiếp tục hấp thụ năng lượng. Thần năng thạch ở đây đã không còn nhiều, tiếp tục dùng sẽ hết đấy, có lẽ ngươi sẽ chết hoàn toàn. Ngươi không doạ được ta đâu, ta là phụng mệnh mà đến, tra xét đồ vật mà thời đại Tân Vũ lưu lại. Nếu ngươi nghe hiểu thì có thể biết được, Chiến Thiên quân không phải kẻ xấu, trừ phi các ngươi năm đó là phản nghịch?”

“Phản…nghịch…”

Trong lời nói của Lý Hạo kích thích đến thứ gì, một luồng sóng mênh mông chậm rãi tăng lên.

Lát sau, Lý Hạo cảm thấy hoa mắt, xung quanh giống như tách ra ánh sáng.

Ánh mắt hắn thay đổi, lúc này cách nơi đó không xa, một đại thụ có bộ dáng sắp chết, thân cây đã sụp đổ, hình như có nhánh cây từ trong rễ cây đại thụ nẩy mầm lớn lên.

Đại thụ hình như đã chết!

Nhưng rễ của đại thụ lại mọc ra một cái cây mới.

Thụ yêu!

Trong lòng Lý Hạo cảm thấy thoải mái, quả nhiên là thụ yêu, lúc trước hắn chỉ là phỏng đoán, nhưng hiện tại đã chứng minh, gốc đại thụ đã chết này hình như đã sống lại trong di tích.

Lúc đầu xung quanh tối đen như mực, nhưng đã được cái cây này chiếu sáng, luc này, nó giống như một loại thuỷ tinh, rõ ràng không lớn lại có thể chiếu sáng xung quanh.

“Phản…nghịch…”

“Chiến…Thiên…Thành…”

Lúc này, cây nhỏ phát ra sóng tinh thần, Lý Hạo nhìn kĩ lại, cây này cùng cái cây đã chết kia mọc lên cùng một chỗ, cùng chung một gốc với nhau vậy mà lúc gốc cây bị lộ ra ngoài.

Lý Hạo đã nhìn ra lúc trước chính là rễ cây này đã tấn công mình.

Trong đó có một rễ bị chém đứt, hẳn là cái mà Lý Hạo bẻ gãy, những cái khác bị hắn ta chém đứt đều đã mọc ra lại, có thể xác định được cái cây này có thể tự hồi phục cho bản thân.

“Chiến Thiên Thành!”

Lý Hạo lặp lại: “Tám đại gia tộc thủ hộ, năm đó, Đế Tôn từng ban tên cho Vương gia của Chiến Thiên Thành.”