Trong hư không.
Lý Hạo cả người tàn tạ, xuất kiếm, xuất kiếm!
Một kiếm lại một kiếm!
Hắn biết!
Cho dù không thấy nhưng hắn biết, trận chiến này...tất có người chết. Đối thủ của họ là cường giả Tân Võ, là một đám cường giả vẫn còn sống, là một đám chưa từng tử vong, cho dù im lặng nhiều năm nhưng vẫn còn cường hãn.
Tiếp theo sẽ là ai chết?
Hắn không biết, cũng không muốn suy nghĩ.
Hắn lúc này, chỉ có một ý niệm, đó là giết chết tên Thánh Nhân trước mắt.
Một tôn Thánh Nhân vô cùng cường hãn!
Địa Phúc Kiếm, chủ phòng.
Bao trùm toàn thân, toàn bộ đạo mạch mở ra.
Đại đạo chi lực bao trùm toàn thân, chỉ phòng thủ. Từ đầu đến bây giờ, hắn hoàn toàn rơi vào thế hạ phong.
Trong mắt, kim quang lấp lóe.
Liên tục ghi lại quỹ tích ra tay của đối phương!
Nhưng mà... Quỹ tích vẫn chưa từng lặp lại. Đối phương đánh ra mấy trăm chiêu, xuất đao mấy trăm lần, nhưng vẫn chưa từng xuất hiện một vòng tuần hoàn đơn giản.
Người này, kinh nghiệm thực chiến quá mạnh.
Hàn Giang, phó soái quân đội.
Lúc trước, Địa Diệu xuất ra hơn hai trăm chiêu đã xuất hiện tình huống trùng lặp, Lý Hạo và Địa Diệu giao thủ là lúc đối phương đang ở lần tuần hoàn thứ ba, lúc này mới xuất kiếm chém vỡ thân thể đối phương.
Nhưng Hàn Giang trước mắt xuất đao mấy trăm lần, vẫn là tuần hoàn vô hạn.
Gã, có thực sự ra chiêu theo quy luật nào không?
Có lẽ... Không có.
Nếu không có thì trận chiến này tất sẽ thất bại, chính mình phải thua, phải chết.
Vẫn không có ư?
Hàn Giang lại một đao bổ Lý Hạo lùi lại, giờ phút này cũng khẽ nhíu mày, Lý Hạo phòng thủ rất mạnh, lấy thực lực của gã, lâu như vậy mà vẫn chưa thể bổ chết đối phương.
Còn có Trịnh Công... Đối phó với mấy kẻ yếu lại bị người ta quấn lấy, hiện giờ còn bị người ta vây khốn trong Ngũ Hành lĩnh vực.
Gã có dư lực để quan sát xung quanh.
Vì vậy, cũng cau mày.
Tổn thất lại không nhỏ!
Có chút không thể tin được!
Nên là cục diện nghiền ép mới đúng.
Đối phó với một đám yếu đuối thời đại mới, đám Thánh Nhân, Bất Hủ, vô số Tuyệt Đỉnh bọn họ lại không thể chiếm được tiện nghi gì. Đối phương dù cũng đã chết không ít người, nhưng bên Vô Biên thành trong thời gian ngắn lại chết mấy vị thự trưởng, thậm chí còn chết mấy vị sư trưởng.
Kết quả khó tưởng!
Nếu là thời đại Tân Võ, chiến tổn như vậy đã đủ khiến cho chủ tướng rơi đầu!
“Thiếu thành chủ!”
Một tiếng quát giận dữ từ miệng Hàn Giang truyền ra, mang theo một ít tức giận.
Gã không thể bắt được Lý Hạo, Trịnh Công cũng không thể bắt được Viên Thạc. Lúc này...nên thay đổi, không thể tiếp tục như thế này, nếu không, dù cho cuối cùng giết chết được nhóm người này, cũng không đáng giá.
Tổn thất quá lớn!
Mà giờ khắc này, tinh quang trong mắt Lý Hạo đột nhiên lóe lên, đối phương...xuất hiện tình huống lặp lại, quỹ tích đao đạo đã lặp lại.
Là ngoài ý muốn, vô tình lặp lại, hay là...đã bắt đầu vòng lặp thứ hai?
Hắn vẫn đang theo dõi, tại thời điểm này, có chút kích động, có chút hoảng loạn.
Hoảng loạn, đao pháp của đối phương lặp lại một lần, chỉ là một lần lặp lại đơn giản trong vô số vòng lặp, nếu là như vậy... Vậy thì xong rồi.
Mà Hàn Giang lại không nhận ra điều này.
Là cường giả, đương nhiên biết không thể bị địch nhân dự đoán được chiêu thức của mình. Cho nên, tất cả cường giả khi xuất thủ đều sẽ tránh đánh ra chiêu thức cố định, tránh bị địch nhân bắt được sơ hở, dự đoán thời cơ ra tay.
Cho nên, gã và Lý Hạo giao thủ đến bây giờ, cũng không cố ý vận dụng một loại chiêu thức, mà là không ngừng biến hóa, ra tay đều là tùy tâm sở dục, cũng không cố định ra chiêu.
Tốc độ, lực lượng của gã nhanh mạnh, Lý Hạo chỉ có thể bị động phòng thủ, căn bản khó có thể đả thương gã.
Chỉ là, người này rất bền bỉ, khó có thể đánh chết trong nháy mắt mà thôi.
......
Phía xa.
Trịnh Công cũng là sắc mặt tái mét, từ đầu đến giờ, Viên Thạc một mực cướp công, quyền phá sơn hà, chưa bao giờ ngừng, giống như không biết mệt mỏi, bạch cốt toàn thân đều có chút bị ép nát không chịu nổi.
Nhưng Viên Thạc vẫn không ngừng xuất quyền!
Ngũ Hành lĩnh vực bao phủ bốn phương, khiến cho Trịnh Công không còn đường lui.
Trịnh Công khác với Hàn Giang, không lợi dụng tốc độ nhanh để tránh công kích của Viên Thạc, mà là lần lượt đối công. Với tư cách là Thánh Nhân, là Thiếu thành chủ của một trong bát đại chủ thành, vinh quang của y không cho phép y tránh né công kích khi đối chiến với một kẻ yếu.
Viên Thạc cũng không phải Lý Hạo đã giết Thánh Nhân.
Đối phương cũng không có thực lực trảm thánh.
Trịnh Công lại xuất quyền, phanh, cùng Viên Thạc đối quyền, hai tay Viên Thạc cơ hồ đã nát hoàn toàn, quyền ý lúc này đều là do thế chuyển hóa thành.
Sau khi đối quyền, hai tay gần như nát hoàn toàn, lan rộng đến cánh tay, xương trắng hóa tro.
Viên Thạc dường như hoàn toàn không biết gì cả.
Lý Hạo... Không thắng!
Lý Hạo không thắng, lão không thể lùi, không thể chết!
Lúc này, Trịnh Công có chút phẫn nộ, trong tay hiện ra một đại ấn, chính là Thành Chủ ấn. Y cũng thấy người chết, giờ phút này cũng vô cùng phẫn nộ, với tư cách là lãnh tụ tối cao nơi này, địa vị của y còn cao hơn Hàn Giang.
Nếu tổn thất quá lớn... Thật khó mà giải thích được.
Chỉ mấy kẻ yếu, lại giết nhiều thự trưởng và sư trưởng như vậy, đoàn trưởng lại bị giết hơn mười vị rồi, cơ hồ tương đương với việc tiêu diệt một sư đoàn, thậm chí không chỉ có một, như thế làm sao y giải thích được?
Viên Thạc này lại khó giết như vậy...
Còn có Lý Hạo kia lại cũng có thể ngăn cản công kích của Hàn Giang.
Trịnh Công biết, kéo dài tiếp, Viên Thạc phải chết, Lý Hạo cũng không chịu được quá lâu, nhưng... Tại sao phải trì hoãn?
Lãnh quang trong mắt y chợt lóe rồi biến mất, đã như vậy, vậy thì dùng Thành Chủ ấn tru sát Viên Thạc là được rồi!