TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 2206: Tàn sát (2)

Thành Chủ ấn gặp phải cường địch tập kích, nếu có thể có được quyền hạn của Thành Chủ ấn, tự nhiên có thể tru sát ngoại địch. Chỉ là mỗi một lần tiêu hao đều sẽ hao phí thời gian để khôi phục, mà Thành Chủ ấn cũng không phải như năm đó, có thể liên lạc với ngoại giới, liên hệ Chí Tôn.

Hôm nay, ai điều khiển Thành Chủ ấn, người đó có thể tru sát kẻ thù bên ngoài!

Dùng thủ đoạn Chí Tôn lưu lại để tru sát những người này...rất thú vị.

Trong lòng khẽ động, Thành Chủ ấn lơ lửng trên không, phía dưới, hiện ra một dòng chữ nhỏ, “Vô Biên Trấn Quốc”...

Đây là Thành Chủ ấn của Vô Biên thành.

Trịnh Công hừ lạnh một tiếng, phun một ngụm máu lên Thành Chủ ấn, trong nháy mắt, chữ nhỏ trên Thành Chủ ấn bắt đầu nhu động, giống như muốn sống lại, một hư ảnh mơ hồ bắt đầu hiện lên.

Giờ phút này, phía dưới, Vương Dã thấy thế, sắc mặt biến đổi, khóc huyết rống giận: “Chí Tôn, đây là lũ phản nghịch với Tân Võ, thủ đoạn tru ma há lại dùng lên thân chúng ta?”

Giờ khắc này, lão xác định Trịnh gia chính là phản nghịch.

Đã là phản nghịch, lại dùng thủ đoạn tru ma đối phó bọn họ, lão không cam lòng!

Trong tay lão cũng có một cái Thành Chủ ấn, nhưng từ lần trước tru sát Bạch Thụ tới nay vẫn chưa khôi phục.

Giờ phút này, Vương Dã gầm rống một tiếng, ném thẳng đại ấn trên người về phía Vô Biên Ấn, liên tiếp phun ra từng ngụm máu, dung nhập vào đại ấn!

Lúc trước đã thương lượng, nếu Thành Chủ ấn hiện lên, Lý Hạo có thể dùng Tinh Không kiếm ngăn cản.

Nhưng mà... Tại thời điểm này, không có cơ hội.

Kế hoạch tốt không bằng ứng biến tốt!

Lúc này Lý Hạo còn phải dựa vào Tinh Không kiếm cường đại để phòng thủ, để giết địch. Nếu giờ phút này vận dụng Tinh Không kiếm tới ngăn trở, có lẽ... Đây mới là mục đích của Hàn Giang!

Một khi bỏ lại Tinh Không kiếm, ngăn cản Thành Chủ ấn tru sát Viên Thạc, Lý Hạo...chỉ sợ cũng phải chết!!

Nhưng mà... Thành Chủ ấn của Chiến Thiên Thành rõ ràng đã suy yếu rất nhiều.

Mắt thấy hư ảnh kia sắp hiện lên, tru sát Viên Thạc.

Cách đó không xa, trong mắt Lý Hạo hiện lên vẻ thống khổ. Giờ khắc này hắn thấy được, thế nhưng hắn đã nắm được quỹ tích của Hàn Giang, giờ phút này, hắn có hai lựa chọn, ném ra Tinh Không kiếm, hắn sẽ chết, đợi lát nữa lão sư cũng sẽ chết.

Lựa chọn thứ hai... Mặc kệ, tiếp tục giữ lại chiến đấu, tru sát Hàn Giang, lão sư sẽ chết!

Chọn như thế nào?

Lý Hạo không lựa chọn, không thể ném Tinh Không kiếm ra, cường địch ở phía trước, ném ra ngoài... Kết cục sẽ là toàn quân bị diệt!

Không ném, giết chết Hàn Giang, còn có cơ hội.

Lão sư... Ta xin lỗi!

Lý Hạo giận dữ gầm thét một tiếng, không có ném kiếm đi, lúc này, đạo mạch toàn thân bị nghiền nát, hơn 500 khiếu huyệt trong nháy mắt biến thành gần 700, toàn bộ lấp lánh ánh sáng.

Một đạo mạch hình thanh kiếm hiện lên!

Một vòng lặp xuất hiện.

Kiếm đạo thần thông hiện lên!

Hắn bắt được rồi, hắn muốn một kiếm giết chết Hàn Giang này...

......

Thành Chủ ấn của Vương Dã đã không cách nào ngăn cản, giờ khắc này, Vương Dã cũng là phẫn nộ mà bất đắc dĩ. Thành Chủ ấn có thủ đoạn của Chí Tôn, nhưng năm đó vì cho người phía dưới quyền tự chủ lớn nhất, hơn nữa đây là tiểu thế giới... Trên Thành Chủ ấn cũng không lưu lại linh hồn gì cả.

Đối phương không thể phân biệt được cái gì, chỉ có thể tôn kính theo lệnh của Trịnh Công.

Viên Thạc... Xong rồi.

Ngay tại thời điểm này, phía dưới, một vài học viên đại học võ khoa Viên Bình vừa giải quyết một vị kim giáp, chín người liên thủ kỳ thật đều chỉ là bước vào Sơn Hải thất bát trọng, nhưng lại giải quyết được một vị kim giáp.

Nhìn thấy cảnh tượng trên bầu trời, sắc mặt Tưởng Doanh Lý khẽ biến.

Thủ đoạn của Chí Tôn!

Thành Chủ ấn!

Tiếp theo, Tưởng Doanh Lý quát khẽ: “Ra tay!”

Chín học viên liếc nhìn nhau, trong nháy mắt đồng thời hét lên: “Đế lệnh, Trấn!”

Trong nháy mắt, chín người nối liền đại đạo bản nguyên của Hạo Tinh thế giới, hơi rung động một chút, từng chữ từng chữ hiện lên.

“Tưởng”, “Trần”, “Thẩm”, “Ngô...

Đều là gia tộc Đế Tôn!

Hậu duệ Đế Tôn!

Giờ khắc này, lợi dụng một ít Đế mạch còn sót lại cuối cùng của đại đạo bản nguyên, phát động một lần kháng nghị. Thời đại Tân Võ, Nhân Vương và Đế Tôn cùng trị thiên hạ, Đế Tôn phản đối nhiều, Nhân Vương có lẽ sẽ một mực cố chấp, nhưng Chí Tôn...sẽ xem xét.

Từng chữ từng chữ hiện lên, trong nháy mắt, hình như là Đế Tôn hội tụ, nhanh chóng lơ lửng, va chạm với hư ảnh trên Thành Chủ ấn.

Giờ khắc này, hư ảnh hình như có chút chần chừ.

Cửu đại Đế Tôn phản đối!

Hơn nữa Thành Chủ ấn của Chiến Thiên Thành... Hư ảnh Chí Tôn kia vốn định tru sát Viên Thạc, bỗng nhiên hình như có chút chần chờ, mà Trịnh Công thấy thế thì nhất thời giận dữ: “Thật đảm đảm, tru sát những người này!”

Chín vị hậu duệ Đế Tôn thời Tân Võ?

Lúc này, y nhận ra nhưng không quá quen thuộc, cộng với thay đổi cơ thể, y chỉ biết Vương Dã, đối với những người này, cảm giác không quen thuộc.

Nhưng mấy người này lại ngăn cản Thành Chủ ấn.

Đáng giận!

Toàn thân mấy người Tưởng Doanh Lý đều kịch liệt rung động, khống chế mấy văn tự ngăn cản Thành Chủ ấn cũng khó có thể duy trì bản thân, bọn họ hồi phục quá muộn, thực lực căn bản không khôi phục tới đỉnh phong, giờ phút này đều chỉ là Sơn Hải cảnh mà thôi.

Mà bên cạnh đã xuất hiện một kim giáp, liên hợp với nhiều ngân giáp giết tới bọn họ.

Tưởng Doanh Lý phi một tiếng khinh miệt, phun ra một ngụm máu tươi, nghiến răng nghiến lợi: “Chỉ là bàng chi của Trịnh gia, dù là dòng chính thấy lão nương cũng phải cúi đầu chào hỏi, Trịnh Công, cái thứ con hoang như ngươi, lá gan không nhỏ!”

“Cha ngươi tới, cũng phải gọi một tiếng cô nãi nãi!”

Lời này, không phải là giả.

Nhưng giờ phút này, thực lực không bằng người, gào ngoan thoại cũng vô dụng.