TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 2204: Tử chiến (8)

“Ngân Nguyệt, Nam Quyền, Hạ Dũng!”

Giờ khắc này, Nam Quyền đã có quyết định, bỗng nhiên cuồng tiếu một tiếng! “Võ lâm thiên hạ bước ra từ Ngân Nguyệt, quyền sư của Ngân Nguyệt chỉ có một mình ta, Nam Quyền!”

“Lay trời!”

Một tiếng rống to vang vọng thiên địa, đạo mạch trên thân trong nháy mắt vỡ nát vô số, một cỗ lực lượng cường hãn bộc phát, cùng lúc đó, mấy chục mai đạn diệt thành hiện ra ở trước mắt, lão rống lên một tiếng, một quyền đánh cho kim giáp phía đối diện bay ngược ra ngoài, đột nhiên tiến lên, trong nháy mắt gắt gao ôm chằm lấy đối phương, cười ha hả: “Ai nói Tân Võ là vô địch? Ngân Nguyệt… mới là vô địch!”

- Ầm!

Tiếng nổ rung trời, vang vọng tứ phương, lực nổ cường hãn trong nháy mắt xé nát kim giáp, lộ ra một tôn nhục thân màu vàng bên dưới kim giáp, trong nháy mắt cũng bị vỡ ra!

“Cút!”

Cường giả Bất Hủ kia, kinh hãi, lập tức gầm lên, đánh ra một quyền, nắm đấm cũng trong nháy mắt bị nổ nát!

Một khắc sau cùng của Nam Quyền đã cưỡng ép phá vỡ lượng lớn đạo mạch, mặc kệ tất cả, chỉ có một quyền lay trời!

- Ầm!

Tiếng nổ lớn không ngừng bộc phát, nhục thân của kim giáp trong nháy mắt đã bị xé nát, vỡ vụn, hóa thành tro bụi, một cỗ tinh thần lực lan tràn mà ra, một bóng người chậm rãi thành hình, có chút không thể tưởng tượng…

Tự bạo sao!

Chỉ có Tân Võ, mới có lá gan này, từ khi nào người Tân Võ lại bị người khác ôm nhau tự bạo…

Ý niệm như vậy, vừa nảy sinh, trong nháy mắt, một mai thần văn hiển hiện từ trong đống đổ nát, đột nhiên, cũng nổ tung!

Âm thanh của Nam Quyền truyền đến, mang theo một chút lạnh nhạt: “Ông chết, ngươi còn muốn sống hay sao? Trận chiến này… Hạ Dũng đi trước một bước!”

- Ầm!

Tiếng nổ lớn san bằng tất cả, một tôn kim giáp đã biến mất giữa thiên địa cùng với Nam Quyền.

Nơi cách đó không xa, Bắc Quyền già nua kia, ánh mắt có chút trống rỗng.

Nhìn thoáng qua bên kia, bị một tôn kim giáp đánh đến không ngừng đổ huyết, đột nhiên tự cười giễu mình một tiếng.

Tiểu Hạ… đi rồi sao.

Thực ra, sớm đã biết như vậy, không phải sao?

Mọi người đều biết!

Tên kia nói mang theo Đạn Diệt Thành nổ chết bọn chúng, thực ra lão đã biết, mọi người cũng đều biết.

Võ sư Ngân Nguyệt, từ trước đến nay nói được làm được.

“Mọi người không ai mắng ngươi cả… mọi người chỉ là… biết ngươi không quan tâm những thứ này… tính tình người rất tốt, cho nên mới khi dễ ngươi…”

Lão thầm nói, Tiểu Hạ thực ra mọi người đều rất thích ngươi.

Ngươi có biết không?

Nam Quyền một trong 36 anh hùng của năm đó đã ra đi, người tiếp theo… đến lượt của ta sao?

Trong giây lát khi ý niệm này vừa hiển hiện…

Nơi xa, một đạo thương ý xuyên qua thiên địa!

Kim Thương sắc mặt bình tĩnh, cũng không cuồng tiếu như Nam Quyền, chỉ là im lặng nhìn thoáng qua Hầu Tiêu Trần cách đó không xa, cả đời này cả ta, thành cũng Hầu Tiêu Trần mà bại cũng Hầu Tiêu Trần.

Suy xét đến cùng vẫn là nguyên nhân của bản thân ta.

Người khác có thể đánh vỡ ma chướng của Viên Thạc, nhưng ta, đứng đầu Tam Thương lại là liên tục bại lui, liên tục bại dưới tay người khác.

Thương đạo có quá nhiều cường giả.

Hoàng Vũ, Hầu Tiêu Trần những người này đều là cường giả thương đạo, đều đã vượt qua ta rất nhiều…

Chi bằng, ta đi trước vậy!

Kim Thương cười khẽ một tiếng, âm thanh mơ hồ truyền đến: “Nếu thắng trận này, xin hay lưu lại tên tuổi của Kim Thương ta! Kim Thương Phương Thắng, chớ có quên tên tuổi của ta… Hầu bộ, đa tạ ngày xưa đã chiếu cố!”

Hầu Tiêu Trần thì như điên dại, một thương nối liền trời đất, một thương đã đâm xuyên qua một vị kim giáp, tin thần nứt ra, Hầu Tiêu Trần giờ khắc này, ánh mắt băng hàn.

Hỏa Phượng thương bộc phát ra tất sát chi ý vô cùng cường hãn.

Trường thương liệt thần!

Lão nhìn về nơi xa, Kim Thương cũng đang nhìn lão, nhục thân trong nháy mắt hóa thành bột mịn, một cây thương màu vàng kim đã đâm xuyên một tôn kim giáp ghim gã vào hư không, sau một khắc, bộc phát ra ánh sáng chói lọi.

Vô số Đạn Diệt thành, lập tức quét sạch bốn phương, ầm vang một tiếng nổ tung!

Dư ba chấn động tứ phương!

Cách đó không xa, những cường giả khác nhao nhao gầm thét, giống như điên dại!

Hôm nay, Nam Quyền đi trước, tiếp đến là Kim Thương, 36 anh hùng của võ lâm Ngân Nguyệt đã mất đi hai người!

Hầu Tiêu Trần vừa muốn tìm một người để chém giết, sau lưng, một tiếng phá không truyền đến, một tôn kim giáp giống như sát thủ, trong nháy mắt hiển hiện, một kiếm đâm ra, vừa nãy Hầu Tiêu Trần vậy mà giết được một tôn kim giáp, thực không tưởng tượng nổi…

Kim giáp vừa đâm ra một kiếm, bỗng nhiên, một cỗ sát khí ngập trời nổi lên, lập tức hiển hiện, một đôi bàn tay vờn quanh trường kiếm, bàn tay trong nháy mắt phá toái.

Ngọc La Sát máu tươi đầy mặt nhưng vẫn tươi cười, gắt gao nắm lấy trường kiếm, cho dù bàn tay đã bị phá toái, mặc cho trường kiếm đâm vào thể nội, nàng dùng hết lực lượng toàn thân giữ vững trường kiếm, vẻ mặt mỉm cười: “Ngày đó… ngươi không có giết ta, có phải do người cảm thấy… ta rất đẹp?”

Ngày đó, Quỷ Giường Bệnh đã không giết nàng.

Nàng chính là ma đầu!

Nàng vì báo thù đã giết quá nhiều người, Ngọc La Sát không giết người còn có thể gọi là La Sát hay sao?

Nàng lộ vẻ tươi cười vô cùng xán lạn: “Ngày đó… ngươi chắc chắn cảm thấy ta rất đẹp… ngươi đúng là … háo sắc…”

Hỏa Phượng thương xuyên qua thiên địa!

Hầu Tiêu Trần phát ra tiếng rống giống như dã thú, một đầu đạo mạch trong não lập tức mở ra, một thương đâm thủng kim giáp cầm trường kiếm đang bị giữ chặt kia, một thương, hai thương, ba thương…

Mãi đến khi kim giáp kia triệt để vỡ nát, nhục thân hiển hiện, cũng trong lúc phá toái tinh thần lực đã sớm biến mất không còn, Hầu Tiêu Trần lúc này mới lảo đảo, vẻ mặt tươi cười, đi thẳng về phía nữ nhân nhục thân bị phá vỡ kia, nụ cười xán lạn: “Ngươi rất đẹp… ngày đó, ta nghĩ… nữ nhân của võ lâm Ngân Nguyệt không nên giống với Quang Minh Kiếm… xin lỗi Quang Minh Kiếm, trận chiến này nếu thắng, ta sẽ cưới ngươi… được hay không?”

“Ừm.”

Ngọc La Sát thẹn thùng gật đầu, nhục thân, trong nháy mắt hóa thành bột mịn, biến mất không còn gì nữa, Hầu Tiêu Trần đưa tay chộp lấy, nắm trúng hư không, một cái lảo đảo, có hơi thất thần, ngẩng đầu nhìn trời, lại nhìn Lý Hạo đang liên tục bại lui kia… có thể thắng sao?

Thắng rồi, ta mới có thể cưới nàng sao!

Nàng đã theo ta nhiều năm, nhưng ta lại không cho nàng một cái danh phận.

“Giết!”

Một tiếng rống to, vang tận mây xanh, một đạo thương ý của Hỏa Phượng liệt thần cường đại đến mức trước nay chưa từng có!

Ta muốn thắng!

Thắng ta mới có thể cưới nàng, Lý Hạo… ngươi dám thua sao!

Đây mới là cuộc chiến thứ nhất của Ngân Nguyệt, ngươi dám thua sao!