Trịnh Công thì có chút ngoài ý muốn, hơi nghi hoặc, cái này… là đạo gì đây?
Sau một khắc, một đôi thần quyền bạch cốt đánh thẳng vào mặt!
Cuồng ma!
Đúng vậy, giờ khắc này, khi ba người biến mất, Viên Thạc chỉ còn lại điên dại, một quyền rồi lại một quyền, không phòng, không thủ, không chờ đợi… lão không có thời gian chờ đợi, lão nhịn không được, lão chỉ có thể kiên trì được một lúc.
Lý Hạo nếu như giết không được vị Thánh Nhân kia, lão sẽ sớm tan tác… vậy thì… xong rồi!
“Hổ khiếu!”
Âm thanh của Viên Thạc vang vọng đất trời, giờ khắc này, như là một tôn bạch cốt Đế Vương, một quyền đánh ra, hổ khiếu sơn lâm, thiên địa bị bao trùm, lực lượng ngũ hành tạo thành một lĩnh vực cực lớn, bao trùm cả lão và Trịnh Công trong đó!
Giờ khắc này, Viên Thạc chỉ có một ý nghĩ, Hàn Giang không chết, ta cũng không thể chết.
Chỉ có Hàn Giang chết đi, ta mới có thể chết…
Xuất quyền!
Hổ quyền, hầu quyền, hùng quyền…
Một quyền lại một quyền, giờ khắc này, lực lượng ngũ hành cường hãn, cho dù Trịnh Công có cấp độ Thánh Nhân, cũng có chút ngưng trọng, cũng là khẽ quát một tiếng, một roi quất ra!
- Ầm ầm ầm!
Tiếng nổ lớn phá toái thiên địa, xương cốt của Viên Thạc đều đang vỡ nát, lão lại không quan tâm những thứ này, chỉ có ra quyền!
Võ sư không sợ!
….
Cùng lúc đó.
Lý Hạo cũng đang xuất kiếm, một kiếm rồi lại một kiếm, mà Hàn Giang quá nhanh, tay cầm đại đạo, cũng không hề khách khí giống như Địa Diệu, một đạo lại một đạo chém ra, Lý Hạo ra một kiếm, đối phương đã ra ba đao!
Răng rắc, Tinh Không Kiếm của Lý Hạo chệch hướng, đối phương một đao chém xuống, một vết thương bị xé ra trên thân thể của Lý Hạo, cả người giống như bị chém thành hai khúc.
Vẻ mặt của Hàn Giang lạnh tanh.
Lực phòng ngự của Lý Hạo không yếu, lực công kích cũng không yếu, chỉ là tốc độ quá chậm, phản ứng quá chậm, loại tồn tại này, giao thủ với một vị Thánh Nhân, nếu không có đánh bất ngờ, sẽ không giết được một vị Thánh Nhân nào cả!
Cây Đào chết trong tay hắn… chỉ có thể nói, quá tiếc nuối, quá ủy khuất.
Nếu không phải là bản thể quá lớn, không có thời gian phản ứng, Lý Hạo có thể giết chết cây đào sao?
“Ngươi giết một vị yêu thực thủ hộ cấp độ Thánh Nhân, ngươi chết… cũng đáng!”
Hàn Giang bình thản nói: “Chỉ là vượt qua sự dự đoán của bản tướng, ngươi lại thực sự dám một mình đến đây, mà không đưa Trương An theo… đúng là tên điên cuồng! Dòng máu của Lý gia, chủ định khiến các ngươi điên cuồng vậy sao?”
Về phần Trịnh Công, gã không lo lắng, là một Thánh Nhân, đối phó những kẻ yếu kia, dù là thời gian Trịnh Công tấn cấp Thánh Nhân không lâu, nhưng không phải bọn người Viên Thạc có thể đối phó.
Mà Lý Hạo, càng đừng nghĩ sẽ đối phó được gã.
Lý Hạo không nói, trên người vô số nước suối sinh mệnh vờn quanh, trong lúc xuất kiếm, một kiếm, hai kiếm….
Hắn hoàn toàn giống như trước đây, cũng không vội vàng nóng nảy, thậm chí không xem những chiến trường khác, hắn không cách nào để xem.
Hắn tin tưởng… mọi người có thể đợi đến lúc hắn chém giết xong đối thủ.
Nhất định có thể!
Bốn phía, tiếng ầm ầm không ngừng vang lên.
…
Thời khắc này, Lý Hạo không có thời gian, cũng không có tinh lực để xem.
Mà bốn phía, phân thành mấy chục cái chiến trường, đại chiến trong nháy mắt bộc phát, cấp độ Bất Hủ quá nhiều, đều có thể so với Nhật Nguyệt tứ trọng, thậm chí còn mạnh hơn, mà Nhật Nguyệt trung kỳ bên Lý Hạo không được nhiều người như vậy.
Mãi đến khi mấy người Đại Ly vương gia nhập, mới miễn cưỡng có chút cân bằng.
Nơi xa, Nam Quyền gào thét liên tục, một quyền lại một quyền, điên cuồng đến cực hạn, quyền ảnh đánh vỡ hư không, đối thủ của lão là một vị kim giáp, mà lão chỉ có chiến lực Nhật Nguyệt nhất trọng, vẫn còn thiếu một chút mới miễn cưỡng chạm đến nhị trọng.
Chỉ có một cỗ nhiệt huyết mà thôi!
“Mẹ tổ tông nhà ngươi!”
Nam Quyền gào thét, giận dữ mắng một tiếng, một quyền lại một quyền, đánh đến hư không cũng vỡ nát, mặc cho một kiếm của đối phương đang xuyên thủng chính mình, vẫn như cũ vô cùng mạnh mẽ!
Nhưng chênh lệch chiến lực không phải mạnh mẽ là có thể kéo bằng.
Lão đã bị thương, vả lại bị thương rất nặng.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, lão đã bị người ta đánh trọng thương, khí tức bắt đầu trượt dốc, manh mẽ phá vỡ mấy đầu đạo mạch, miễn cưỡng ra quyền, đối diện, trong mắt kim giáp lộ ra một chút lạnh nhạt và trào phúng.
Người này ra quyền đúng là rất mạnh, nhưng… đừng nói đánh giết mình, cho dù muốn làm mình bị thương cũng rất khó, nhưng bên Lý Hạo không thể phát huy ra công hiệu mạnh nhất, nhưng ở trên người gã, lại là cực kỳ cường hãn, Nam Quyền chỉ có thể lưu lại một chút vết lõm trên kim giáp mà thôi, ngay cả phá toái cũng không thể làm được.
Trên toàn bộ chiến trường, dù là bọn người Đại Ly vương đối mặt những kim giáp mạnh mẽ kia cũng không chiếm được chút thượng phong, tiện nghi nào.
Nam Quyền giành thời gian nhìn xung quanh một chút… không có ai đến cứu viện.
Có những người, năm ba người mới có thể đối phó một vị kim giáp, căn bản không có thời gian đến giúp lão.
Trên không, sư đồ Lý Hạo vô cùng điên cuồng, xuất kiếm, xuất quyền, nhưng đều có vẻ lung lay sắp đổ!
Trận chiến này… giống như trước đó đã đoán trước, cửu tử nhất sinh.
Nam Quyền nhe răng cười, lại ra quyền, lầu bầu, thấp đến không thể nghe được.
Đánh trận hẳn phải có người chết.
Từ trước đến nay, ta vốn dĩ không cho là mình sẽ là người đầu tiên chiến tử, ta luôn cảm thấy, người khác yếu hơn ta, ta luôn nghĩ rằng, ngay cả thời kỳ đen tối của võ lâm Ngân Nguyệt ta cũng đã vượt qua…
Ta còn nghĩ rằng, võ sư Ngân Nguyệt ai ai cũng chửi, ai ai cũng mắng ta vô sỉ… chẳng qua chỉ là ăn cơm không trả tiền mà thôi?
Về sau, ta có tiền liền đến trả.
Các ngươi… đám khốn nạn này!
Luôn khi dễ ông để làm gì?
Toàn bộ nhân phẩm của ông đều đã bị các ngươi làm bại hoại!
Ông không háo sắc như Phích Lịch Thối, cũng không nhát gan như Địa Phúc Kiếm, cũng không bá đạo như Bá Đao, không lạnh lùng như Thiên Kiếm, ta nên là người gặp người yêu mới đúng…
Bắc Quyền đã khi dễ ông rất nhiều năm, cả nhà ngươi đều là Tiểu Hạ, ngươi là ai a, ngươi cũng không phải là cha ta, vì sao ngày nào cũng khi dễ ông như vậy!
Người Tân Võ trước mắt quá mạnh.
Số lượng cũng rất nhiều!
Đại quân còn chưa đến, nhưng cũng sẽ rất nhanh thôi.
Thánh Nhân… đó là mức độ không thể nào với tới được, nhưng Bất Hủ… ta Nam Quyền Hạ Dũng chẳng lẽ không thể giết được một người hay sao?
Khi Lý Hạo giết, cũng không hề khó như vậy!