TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 2202: Tử chiến (6)

Một quyền đánh ra, Bát Phương Ấn rung động kịch liệt, thậm chí bay ngược ra ngoài, Triệu Thự trưởng vừa bước vào Nhật Nguyệt ngũ trọng, gánh chịu lực phản chấn vô cùng cường hãn này, nhục thân lập tức bị chấn đến vỡ vụn!

Triệu Thự trưởng chấn động!

Đây là… Thánh Nhân sao?

Chỉ một quyền tùy ý, đã có thể đánh bay Bát Phương Ấn, chấn cho nhục thân mình vỡ nát, chiến lực vừa mới cảm thấy là vô địch thiên hạ kia, đột nhiên trở nên không đáng nhắc tới.

Lý Hạo cũng là Nhật Nguyệt ngũ trọng, lại có thể chém giết một vị Thánh Nhân.

Bọn họ thậm chí cũng cảm thấy… mấy người liên thủ, cũng có hi vọng giết Thánh Nhân!

Nhưng chỉ trong giây lát này, mấy người đã tỉnh lại.

Đại Ly vương máu thịt be bét, một cánh tay khác còn nắm chặt găng tay đánh quyền, ánh mắt lộ ra tuyệt vọng và sợ hãi, đây… là Thánh Nhân sao?

Chiến lực của y rất mạnh, nhưng ở đây cũng không đáng nhắc tới, găng tay của y dường như đã bị đối phương cướp đi.

Vào lúc này, một kiếm như dòng suối chém tới.

Một thanh tế kiếm đâm xuyên thiên địa.

Trịnh Công thấy cảnh này, bỗng nhiên lui lại một bước, trên mặt lộ ra chút kinh hãi, liên tục lui về phía sau, mãi đến khi một kiếm của đối phương chém đứt xiềng xích đang khóa chặt Đại Ly vương, gã hơi ngẩn ra, đột nhiên thẹn quá hóa giận, “Ngươi… là ai?”

Người này lại biết Khê Lưu kiếm pháp, không chỉ như vậy, còn mang theo uy thế cực kỳ đáng sợ, chiến lực không phải mấu chốt, mà là ba động uy áp đặc thù kia, khiến gã hơi sợ hãi.

Người Trịnh gia, kiến thức rộng rãi, gã đã nhận ra đó là kiếm pháp gì.

Sắc mặt của Thủy Vân thái hậu cũng vô cùng nặng nề, quá mạnh.

Ả toàn lực ứng phó một kiếm, nếu không phải là kiếm pháp đặc thù, khiến đối phương e ngại, lui về sau mấy bước, ả hoài nghi, sẽ không cách nào chém bay xiềng xích đang khóa chặt Đại Ly vương được.

Thánh Nhân… phải đối phó như thế nào đây?

Thái hậu Thủy Vân cũng muốn khóc không ra nước mắt!

Tên này phải đối phó ra sao đây?

Chúng ta đã toàn lực xuất thủ, ba người đồng loạt tấn công, tất cả đều có chiến lực Nhật Nguyệt trung kỳ, kết quả ngay cả góc áo của đối phương cũng không chạm vào được, ngược lại là hai người bị thương, tên Viên Thạc kia, bất quá là Nhật Nguyệt tam trọng còn yếu hơn bọn họ… chỉ đám người này thôi, sao có thể địch nổi một vị Thánh Nhân?

Nói đùa sao!

Sau một khắc, Trịnh Công tỉnh táo lại: “Không phải nàng…. ngươi được truyền thừa của nàng … kiếm trong tay ngươi… không phải bình thường, không ngờ, Ngân Nguyệt lại có truyền thừa của vị kia, sao có thể như vậy được?”

Gã có chút kinh ngạc!

Còn có chút tức giận, hôm nay trước tiên là bị Trương An hù dọa, lại bị kiếm pháp của Nhân Vương hậu dọa cho một trận, thật đáng chết!

Sau một khắc, trong cơn tức giận, trong tay gã hiển hiện một cái xiềng xích, giống như một chiếc roi.

Một roi quất ra!

Hư không trực tiếp phá toái, quét sạch thiên địa, ba người trong nháy mắt tụ hợp, nhao nhao gầm lên, toàn lực ứng phó, găng tay đánh quyền của Bá Thiên Đế, Bát Phương Ấn của Đại học võ khoa Ngân thành, bội kiếm của Nhân Vương hậu… đều là những binh khí cực kỳ cường hãn.

Cùng lúc đánh tới roi của đối phương!

Giờ khắc này, thậm chí quên mất sự tồn tại của Viên Thạc, lão ở đó cũng không có tác dụng lớn gì.

Nhưng ba người, đều là vẻ mặt tuyệt vọng, bất đắc dĩ.

Chênh lệch quá lớn, Lý Hạo bảo bọn họ ngăn cản… có thể ngăn cản được 30 giây sao?

Có thể ngăn cản cũng chỉ là may mắn mà thôi!

Chết chắc rồi!

Sau một khắc, trên thân Viên Thạc bỗng nhiên hiện ra 5 mai thần văn, kim mộc thủy hỏa thổ, trên đỉnh đầu, dường như có một thế giới đang trôi lơ lững.

Trong Hạo Tinh Giới, vũ trụ cũng có chút rung chuyển.

Năm mai thần văn, quét sạch vô số đạo mạch ở bốn phía, bao trùm những đạo mạnh kia, một cỗ lực lượng ngũ hành cường hãn đến cực hạn, từ trong cơ thể Viên Thạc bộc phát ra, nhục thân của Viên Thạc không đủ cường hãn, trong chớp mắt đã bị phá toái đến không chịu nổi.

Vô số nước suối sinh mệnh vờn quanh, điên cuồng bị tiêu hao, đều không thể bù đắp được.

Xương cốt của lão đang tự đứt gãy.

Viên Thạc không nói chuyện, chỉ là nhìn thoáng qua Lý Hạo cách đó không xa, Lý Hạo vừa giao thủ với đối phương, trong chớp mắt đã bị áp chế!

Giờ phút này còn trông cậy vào Lý Hạo đến cứu viện… là không hiện thực.

Lão lộ ra vẻ nụ cười, có chút dữ tợn.

Thánh Nhân sao?

Thật là mạnh mẽ!

Viên Thạc ta thế mà cũng có thể đánh nhau với Thánh Nhân!

Đã có lúc ta từng nghĩ đến, sẽ có một ngày ta sẽ đánh nhau với Thánh Nhân trong truyền thuyết.

Năm đầu đạo mạch thô to không gì sánh được, trong nháy mắt bao trùm toàn bộ thân thể.

Một con mãnh hổ, một con gấu lớn, một con kim điêu… năm loại động vật hội tụ, hóa thành một quái vật tứ bất tượng.

Năm đầu động vật, mỗi một đầu, đều mang theo một đầu đạo mạch, một mai thần văn.

Viên Thạc lộ ra dáng tươi cười, huyết nhục trên thân nhanh chóng biến mất, bạch cốt cũng đang bị phá toái, nhưng lão lại cười rất sảng khoái, rõ ràng đã không còn nhìn thấy huyết nhục, lão vẫn cười sảng khoái như cũ.

Tên đồ đệ ngu xuẩn của ta… Thánh Nhân, không dễ đối phó nha.

Ta không biết có thể ngăn cản hay không, chứ đừng nói đến việc giết chết…

Nhưng, ta sẽ tận hết khả năng để ngăn cản đối phương.

Cho dù… sau này chỉ có thể dựa vào chính ngươi.

Một tiếng quát chói tai của Viên Thạc, từ trong bạch cốt truyền ra, một tiếng gào thét vô cùng to lớn, trong nháy mắt một quyền đánh ra, trời long đất lỡ, bốn kiện binh khí vốn dĩ còn đang va chạm kia, ba kiện bay ngược ra ngoài, ba người vậy mà ngay cả một chiêu cũng không chống đỡ được.

Mà giờ khắc này, chỉ sau một quyền của Viên Thạc, lực lượng ngũ hành bao trùm thiên địa, Viên Thạc một quyền đánh nát chiếc roi kia, chiếc roi đó thế mà do một đạo năng lượng tạo thành.

Gã nổi giận gầm lên: “Các ngươi đi giết những người khác!”

Trong lòng ba người chấn động, Viên Thạc lại rống lên: “Cút!”