Trong nội thành.
Trịnh Công biến sắc nhìn về phía Hàn Giang: “Hàn soái, ngươi nói… Trương An phải chăng thực sự không đến?”
Hàn Giang cũng không dám kết luận.
Sau một khắc, đã có cách nghĩ, truyền âm nói: “Thiếu thành chủ… không bằng… thử một lần, về phần…”
Trịnh Công biến sắc.
Cho dù đến bây giờ, gã vẫn rất e ngại những người này.
Nhưng lúc này, cũng không thể cứ đứng mà xem được?’
Nhìn đám người Lý Hạo giết chết yêu thực thủ hộ, đang thôn phệ vô số nước suối sinh mệnh mà nó lưu lại kia.
Gã nhanh chóng nén sợ hãi xuống, giờ phút này, âm thanh lạnh nhạt: “Trương An tên phế vật, không dám hiện thân, là cảm thấy mình khiến người Trương gia mất mặt hay sao? Không sao cả, Trương chí tôn cũng là rác rưởi, rõ ràng có thể cướp đoạt vị trí Nhân Hoàng, nhưng lại muốn ra vẻ hào phóng, nhường vị trí chủ thế giới lại cho Nhân Vương, nếu không, Trương gia mới là chủ thế giới, Trương An, gia gia ngươi cũng giống như ngươi, đều rất dối trá…”
Lời này vừa nói xong, Trương An cũng không ở đây, nhưng giờ khắc này, mấy người Vương Dã lại nhao nhao nổi giận!
Ngay cả bên trong thành, một số ngân giáp và kim giáp, cũng có chút xôn xao.
Vương Dã vô cùng phẫn nộ: “Khốn nạn, tên phản đồ nhà ngươi, còn dám ô nhục Nhân Vương và Chí Tôn hay sao!”
Sắc mặt của Tưởng Doanh Lý cũng đã tím tái: “Trịnh Công, tên chó nhà ngươi, ngươi cùng lắm cũng chỉ là một chi của Trịnh gia mà thôi, cũng dám sỉ nhục Nhân Vương Chí Tôn sao!”
Trịnh Công cũng có chút e ngại, nhưng lúc gã nói ra những lời này, không hề nhận được bất kỳ hồi âm nào.
Sự lo sợ trên mặt dần biến mất.
Giờ phút này, hơi bất ngờ, hơi không dám tin tưởng, nhìn Lý Hạo, lẩm bẩm nói: “Ngươi… thật là điên cuồng!”
Gã đã xác định, Trương An không có ở đây.
Nếu không, sỉ nhục Chí Tôn, ngay cả người ngoài cũng nổi điên như vậy, Trương An nhất định sẽ hiện thân, cái này không phải là liên quan với chuyện khích tướng hay không, mà là sự sỉ nhục mà người Trương gia nhất định phải rửa sạch!
Vì vinh dự của Trương gia, Trương An sẽ tuyệt không trốn tránh không ra.
Điều này chỉ có thể nói rõ một việc, Lý Hạo … thật không mời Trương An đến đây!
Gã bỗng nhiên cười: “Lý Hạo, ngươi sẽ không cho rằng… thành Vô Biên cũng giống như những thành khác, chỉ mới vừa khôi phục, cho nên chiến lực trong thành có hạn, ngươi có chiến lực giết Thánh Nhân, cho nên… liền không sợ mọi thứ hay sao?”
Giờ khắc này, gã hoài nghi, Lý Hạo có thể cảm thấy, thành Vô Biên giống như những cổ thành khác vậy.
Nếu không… sao lại lớn gan như thế dám tập kích thành Vô Biên.
Sau khi kết luận Trương An không có ở đó, gã vừa phẫn nộ vừa phiền muộn.
Sớm biết Trương An không ở đây, vừa nãy Lý Hạo chém ra kiếm thứ hai kia, gã có cơ hội ngăn cản, chỉ là lúc đó bỗng nhiên kiêng kỵ Trương An, không dám tùy tiện ra ngoài mà thôi.
Sắc thái trong mắt càng lúc càng lạnh.
Trịnh Công quát lớn: “Xuất thành, giết địch! Tiêu diệt bọn hắn!”
Trong nháy mắt, lồng ánh sáng biến mất.
Trịnh Công lập tức biến mất, Hàn Giang cũng biến mất theo.
Trương An không ở đây, chỉ một mình Lý Hạo thì có thể làm gì?
Sau lưng, lượng lớn cường giả Kim Giáp cũng nhao nhao bay ra, hư không chấn động, một cỗ uy thế cực kỳ cường hãn, trong nháy mắt bao phủ thiên địa.
Bốn phương tám hướng, từng tôn yêu thực hiển hiện, giống như đang bố trí trận pháp, những yêu thực kia cũng cực kỳ phẫn nộ, giờ phút này, mới dám xuất hiện, hư không bắt đầu vững chắc, bắt đầu kiên cố, giống như muốn khóa chặt bọn người Lý Hạo tại khu vực này.
Mà Lý Hạo, đằng không mà lên, bay thẳng về phía Hàn Giang.
Chủ tướng trong quân, chiến lực cường hãn.
Hắn không biết có thể giống như khi đối phó với Địa Diệu không, dây dưa chiến đấu đến cùng, nắm bắt cơ hội, nhưng… cứ thử xem.
Mà mấy người Đại Ly vương, có chút chần chờ.
Sau một khắc, dưới tiếng gầm giận dữ của Viên Thạc, mấy người nhao nhao bay lên không, bay thẳng về phía Trịnh Công.
…
- Ầm!
Song phương vừa va chạm, bên Lý Hạo vừa ngăn cản đối phương, Hàn Giang lập tức chém ra một kiếm, dường như thiên địa cũng bị chém chết, thân thể vừa mới củng cố của Lý Hạo, ầm vang, Tinh Không Kiếm rung động kịch liệt!
Thân thể của Lý Hạo trong nháy mắt bị vỡ nát, sát cơ cường hãn, khiến toàn thân hắn run lên.
Cách đó không xa, Đại Ly vương đánh ra một quyền, hư không xuất hiện một đầu xiềng xích, răng rắc, khóa chặt nắm đấm của Đại Ly vương, kéo một cái, huyết nhục bay tung tóe, thậm chí muốn đứt gãy, găng tay đánh quyền kia thế mà cũng bị kéo tuột ra.
Đại Ly vương mạnh mẽ nhưng ở trước mặt đối phương giống như là cậu bé vậy.
Trịnh Công lạnh lùng quát: “Găng tay đánh quyền của Bá Thiên Đế, vốn dĩ mạnh không thể tưởng tượng, ngươi cũng xứng đáng mang nó sao?”
Lúc này, một ấn lớn nện xuống, khiến huyết mạch của gã có chút rung động, gã cười lạnh nói: “Bát Phương Ấn sao? Đây là ấn dùng để trấn áp và thu thập hậu bối của các đại gia tộc, cũng dám lấy ra đối phó ta? Thật buồn cười!”
Không thể coi gã như hậu bối, năm đó gã là Bất Hủ đỉnh phong, bây giờ càng là bước vào cấp độ Thánh Nhân, ở Ngân Nguyệt, đã là tồn tại đỉnh cấp.
Bát Phương Ấn có thể trấn áp học sinh, nhưng có thể trấn áp gã sao?