TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1130: Siêu lừa đảo (3)

Từng cái suy nghĩ hiện ra, gã vẫn quyết định tiếp tục chờ đợi, nhìn về phía nhi tử: “Ngươi đi trước, nó có yêu cầu gì thì cứ tận lực thỏa mãn nó, nếu như nó lại nhắc đến giày Truy Phong… thì ngươi nói, đợi sau khi ta xuất quan sẽ cho nó xem thử… nhưng bây giờ thì không được.”

“Vâng, phụ thân, vậy con đi ngay…”

Từ Tinh cũng không nhiều lời, rất nhanh đã rời khỏi.

Gã vừa đi khỏi, Từ Khánh lại nhìn những người trong phủ một hồi, hít sâu một hơi nói: “Tên cổ yêu Khuê Sơn này, cứ vỗ về nó trước, mọi người giữ vẫn tinh thần, lúc trời vừa sáng, chính là thời điểm đại tế bắt đầu, chủ yếu vẫn là đề phòng những tên kia trước, nếu như có thể trấn áp thì tốt nhất! Nếu như không thể…”

Gã nhìn vào đại yêu màu vàng kim trên bức họa, suy tư một phen, có cần lợi dụng tên tiểu yêu này một chút hay không?

Mặc dù hợp tác còn chưa đàm luận thành công, có thể mượn tên tuổi Khuê Sơn, chấn nhiếp tứ phương một chút không phải là không được?

Tân khách lâu.

Lý Hạo làm ầm ĩ muốn đi xem bảo khố, nhị tổng quản cũng rất bất đắc dĩ, mãi đến khi Từ Tinh xuất hiện, nhị tổng quản mới giống như trút được gánh nặng.

Mà Từ Tinh, giờ phút này cũng không còn tâm tư đi bố trí chuyện đại tế, giờ phút này, trong lòng chỉ có một bình lớn sinh mệnh chi tuyền kia, nhìn Hắc Báo, vội vàng tươi cười: “Sứ giả đây là muốn đi đâu?”

“Bảo khố của nhà ngươi, nô bộc này của ngươi lại dám cự tuyệt…”

“Hiểu lầm, đều làm hiểu lầm! Sứ giả chính là hậu duệ của cổ yêu, thân phận tôn quý, chỉ là bảo khố mà thôi, có đáng là gì đâu, Minh tổng quản không hiểu điều đó, ngược lại đã khiến cho sứ giả hiểu lầm.”

Khuôn mặt Từ Tinh đầy vẻ tươi cười: “Ta sẽ đưa sứ giả đi, chỉ là những đồ vật không đáng giá mà thôi, sứ giả nếu có hứng thú cũng là một sự vinh hạnh.”

Lý Hạo lúc này đang trốn trong bụng của Hắc Báo liền mừng thầm.

Quả nhiên là thế!

Mạo hiểm thì có chút mạo hiểm, nhưng đối với người thông minh, kẻ có dã tâm mà nói, cái này cũng không cho là mạo hiểm.

Nếu như gặp người như Nam Quyền… Lý Hạo đánh chết cũng không dám khoe khoang như thế, vì nếu rêu rao như vậy, thì đó là chết chắc, Nam Quyền 100% sẽ đánh chết Hắc Báo, sau đó đoạt bảo.

Về phần sau đó sẽ để lại phiền phức lớn như thế nào, có quan hệ gì với y sao?

Về phần Khuê Sơn đánh vào Hoàng Thất, Nam Quyền nói không chừng còn muốn xem một chút náo nhiệt.

Cho nên đối phó với những người khác nhau, phải dùng những thủ đoạn khác nhau, phía Định Quốc Công này, hiển nhiên Lý Hạo dùng cách này cũng không phải là tệ lắm, còn bọn người Nam Quyền kia, phải cho bọn chúng ăn nắm đấm mới được.

Lý Hạo mừng thầm, cũng không khách khí, vẫn cứ lỗ mãng như một con yêu thú: “Đúng thế, các ngươi bên này có thể có đồ vật gì tốt? Có, cũng là đào ra mà thôi, bất quá, các ngươi có lúc còn không biết nó là đồ quý, đào được cũng chưa chắc đã biết dùng, chưa chắc biết nó là gì… hứng thú lớn nhất của bổn vương chính là đi đào bảo vật, có nhiều lúc các ngươi không biết, nhưng bổn vương biết, ha ha ha, đến lúc đó, chính là vận may của bổn vương… bổn vương nhìn trúng, tặng ta mấy món có được không?”

“Chuyện nhỏ mà thôi.”

Từ Tinh cười cười gật đầu, phụ thân đã nói, cứ tận lực thỏa mãn cho đầu hậu duệ cổ yêu này, gã đương nhiên là không có ý kiến, huống chi những thứ trong bảo khố kia, kỳ thực đều hơi kém một chút.

Đồ tốt thật sự sao có thể đặt trong bảo khố được chứ.

Nhẫn trữ vật để trang trí hay sao?

Những bảo bối thực sự của Từ gia, kỳ thực đều nằm trong nhẫn trữ vật của phụ thân, ngay cả Từ Tinh cũng không có tư cách tiếp xúc với nó.

Từ Tinh cũng không nói nhảm gì nữa, đưa Hắc Báo nhanh chóng đi về phía sâu nhất trong hậu viện, Hắc Báo hết nhìn đông lại nhìn tây, tinh thần lực của Lý Hạo cũng không chút kiêng kỵ phóng xuất ra khắp nơi dò xét.

Cái tư thế phách lối kia, dường như nơi này là địa bàn của nó vậy.

Từ Tinh coi như không nhìn thấy.

Dò xét thì cứ dò xét đi, nhìn cái dáng vẻ của hậu duệ cổ yêu này, thật không giống là đến tìm hiểu tình báo, ngược lại đúng là cái cảm giác hiếu kỳ giống như lần thứ nhất tiến vào thế giới loài người, trên thực tế, Lý Hạo cùng Hắc Báo hoàn toàn chính xác là rất ngạc nhiên.

Lý Hạo vừa dò xét, vừa dùng tinh thần ba động nói: “Đúng rồi, ngươi tên là gì?”

Từ Tinh im lặng, nhưng cũng mở miệng nói: “Từ Tinh.”

“Ơ ơ, Tiểu Tinh…cái tên rất hay!”

Lý Hạo tán dương một câu, lại nói: “Tiểu Tinh, nơi này không tốt…”

Thì sao nào, Từ Tinh không nói.

Lý Hạo dường như vô ý nói: “Bổn vương đến đây, cứ mãi cảm thấy không thoải mái, giống như bị một cái gì đó nhìn chằm chằm, có phải là có cường giả để mắt tới nhà của các ngươi rồi không?”