TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1131: Siêu lừa đảo (4)

Trong lòng Từ Tinh lập tức chấn động.

Cái này cũng cảm nhận được hay sao?

Tiểu yêu này không hổ danh là hậu duệ cổ yêu, cảm ứng quá nhạy bén, phải biết rất nhiều Húc Quang cường đại đã tiến vào phủ Quốc Công cũng không có cảm giác gì, Từ Tinh có chút xấu hổ, cũng không nhiều lời, việc này khó mà nói, nếu nói ra tiểu yêu này có thể sẽ nổi giận, cảm thấy phủ Quốc Công mạo phạm nó.

Mà Lý Hạo cũng chỉ là thăm dò một chút, thấy hắn không nói lời nào, trong lòng có chút hiểu ra, hắn dò xét một phen, cái thứ giám sát mình, có lẽ không phải là một đồ vật bình thường, mà là một bảo vật thần binh.

Nếu không, sẽ không phải ẩn núp như thế.

Cái phủ Định Quốc Công này đúng là không ít bảo vật.

Không hổ là gia tộc truyền thừa 200 năm…ừm, thời đại này, 200 năm truyền thừa cũng không ít, hoàn toàn có thể coi là đại gia tộc, thậm chí là thế gia, cũng không trách ngày đó Từ Phong kiêu ngạo như thế, gã còn dám chắc rằng Lý Hạo sẽ không dám giết gã.

Quanh đi quẩn lại, rất nhanh mấy người một chó xuất hiện phía dưới một cái lầu lớn.

“Đây chính là bảo khố của Từ gia ta…”

Từ Tinh giới thiệu một chút, Lý Hạo lần nữa lại dò xét một phen, trong bảo khố này phòng thủ cũng được, có hai vị Tam Dương âm thầm tọa trấn, Tam Dương cũng không yếu, dưới tình huống bình thường, nếu đã mò đến đây, kỳ thực cũng đại biểu cho việc phủ Quốc Công đã bị xâm nhập.

Cho dù là an bài Tam Dương hay là Húc Quang… kỳ thực cũng không có khác biệt gì lắm.

“Bảo khố này, toàn bộ đều dùng thép nguyên chất cứng nhất tạo thành, rất siêu phàm, không cách nào dễ dàng đánh vỡ được…”

Từ Tinh lại nói vài câu, đi đến trước cửa lầu các, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một chiếc chìa khóa, trên cửa lầu các còn có một cái khóa lớn màu vàng: “Ngày thường bảo khố sẽ không mở ra, trong phủ chỉ có ta và phụ thân có thể mở được…”

Lý Hạo không xem ra gì nói: “Đồng nát sắt vụn, một móng vuốt cũng có thể đập vỡ.”

Từ Tinh cười nói: “Thật sự muốn cưỡng ép phá vỡ, đương nhiên là không khó, nhưng đây là phủ Quốc Công, có lẽ không bằng đế cung của Khuê Sơn, nhưng ở thế giới nhân tộc, là một nơi được phòng ngự cực kỳ kĩ lưỡng, sứ giả chê cười.”

Răng rắc một tiếng, cửa lớn mở ra, Từ Tinh mở cửa lớn ra.

Cái mũi nhỏ của Hắc Báo khẽ nhăn một cái, giống như ngửi thấy mùi vị gì đó, thậm chí có cảm giác muốn chảy nước miếng, Lý Hạo vội vàng bạo phát thần ý, kích thích Hắc Báo một chút, đừng mẹ nó mất mặt.

Từ Tinh ngược lại cũng không quá để ý điều này, dẫn Hắc Báo vào trong, lại nói: “Bảo khố có tổng cộng ba tầng, đối với sứ giả mà nói, cũng không tính là đồ tốt gì, tầng thứ nhất là nơi dự trữ Thần Năng Thạch và Thần Bí Năng, nên này có một trăm chiếc nhẫn trữ vật, bên trong đều chứa đựng Thần Năng Thạch và Thần Bí Năng…”

Đúng vậy, trong đây chỉ có một ít giá đỡ, phía trên cũng không bày biện Thần Năng Thạch gì, mà là trưng bày từng chiếc từng chiếc nhẫn trữ vật.

Lý Hạo hoa cả mắt!

Nhẫn trữ vật không thể để chồng lên nhau, cho nên, mỗi một chiếc nhẫn trữ vật đều chiếm cứ một nơi, người bình thường không có khả năng đem theo nhiều nhẫn trữ vật như vậy.

100 chiếc… chẳng lẽ đều chứa đầy hay sao?

Vậy sẽ có bao nhiêu Thần Năng Thạch trong đó!

Đơn giản là không cách gì tưởng tượng được.

Lý Hạo giống như vô ý nói: “Từ gia của các ngươi cũng có mỏ năng lượng hay sao?”

Từ Tinh ngây người, cái gì là mỏ năng lượng?

Nửa ngày, mới cười khổ nói: “Sứ giả đang nói chính là cái mỏ năng lượng mà cổ tịch ghi chép kia hay sao? Cái này không phải … Từ gia nào có cái đó, chỉ là phát hiện được trong một số di tích, tích lũy mà có thôi.”

“Wow!”

Lý Hạo lại nói: “Trước đó, ta đã từng thấy một số nhân tộc sử dụng đều là những phế phẩm rác rưởi cả, các ngươi có đều là những thứ đó hay sao?”

“Sứ giả nói phế phẩm…ta cũng không hiểu là tiêu chuẩn đo lường như thế nào, sứ giả có thể tự mình nhìn lấy.”

Lý Hạo cũng không khách khí, thao túng Hắc Báo, trực tiếp vồ một chiếc nhẫn trữ vật, thần ý dò xét một chút, sau đó tùy ý ném về trên kệ, dường như hoàn toàn không thèm để ý.

Đều cảm thấy… rác rưởi cũng không bằng.

Nhưng trên thực tế, đã đang hấp thu!

Trong chiếc nhẫn trữ vật này, Thần Năng Thạch chi chít, nhìn sơ một lượt, ít nhất cũng có 1 vạn khối!

Trời ơi, đây là khái niệm gì đây?

Nơi đây, chẳng lẽ chứa đựng hơn trăm ngàn khối Thần Năng Thạch hay sao?

Không thể nào!

Phía Ngân Nguyệt, trước đó Lý Hạo muốn 30 ngàn khối, đã cảm thấy mình đúng là đã ăn quá nhiều, khiến cho Ngân Nguyệt sắp sửa phá sản, nhưng giờ đây, trong bảo khố của người ta đã có hơn cả trăm chiếc nhẫn trữ vật.

Nếu như mỗi chiếc đều có ít nhất một vạn khối, vậy tổng cộng chẳng phải là mấy triệu khối hay sao?

“Đều là đồ rác rưởi!”

Trong lòng Lý Hạo khẽ chấn động, tinh thần lại là sóng gió nổi lên: “Trong nhẫn trữ vật khác đều là mặt hàng này hả?”