Toà thành nhỏ tên Ngân Thành là nơi hắn lớn lên, là nơi người thân và bạn bè hắn chết, tuy mộ của cha mẹ đã bị đào móc lên, nhưng, dù gì đây cũng là nhà của hắn.
Nhưng lúc này hắn biết mình cần phải đi.
Đám người ở Ngân Nguyệt đều có bí mật, đều có trách nhiệm.
Lý Hạo không biết bọn họ muốn cái gì.
Nhưng nếu đã ẩn nấp rồi, dĩ nhiên còn có kẻ thù không tính đến được, có kẻ chưa thể đánh bại được, nhưng Lý Hạo không có bức ép họ,vì chính mình mà để lộ ra lá bài tẩy được cất giấu đi.
Nợ nhân tình rất khó trả.
"À đúng, các ngươi có thể đi xem thử Kiếm Môn, Hồng sư thúc rất có tâm làm ra Tịnh Thổ Thánh Địa..."
Hồng Thanh khẽ giật mình: "Cái gì Thánh Thổ?"
"Nhân Gian Thánh Thổ!"
Hồng Thanh ngây người, đây là ý tứ gì?
Cha ta? Mở Nhân Gian Thánh Thổ?
Hôm nay đội trưởng có phải bị điên hay không rồi?
"Bây giờ các người không hiểu, ta cũng chẳng hiểu, có điều sớm muộn gì cũng hiểu thôi."
Lý Hạo sử dụng lời nói của đám lão già bọn họ, cười nói: “Chênh lệch giữa ta và các ngươi càng lúc càng lớn. Ta cần lắng đọng các ngươi cũng cần, đi tích luỹ một chút gì đó, trải qua vài điều gì đó... Tịnh Thổ Thánh Địa của Hồng sư thúc chưa chắc đã dễ mở. Có không ít người đều đến từ Kiếm Môn, dĩ nhiên thành lập một cái Thánh Địa ngàn người không phải là khó, nhưng chục ngàn người, trăm ngàn người, hàng triệu người...cái này có lẽ rất khó khăn! Ta không rõ trong đó cần làm gì nhưng ta biết, mở những chỗ như vậy hẳn có trợ giúp với tất cả mọi người, đây là một cơ hội luyện tâm tình."
Mọi người đều nhìn về phía Lý Hạo, lúc này, cũng chẳng có tâm tư tự hỏi kế hoạch làm sự nghiệp lớn của Hồng Nhất Đường.
Lúc này người phụ nữ Hồng Thanh cũng chẳng nghĩ đến mấy thứ đó.
Chỉ biết đội trưởng đã hạ quyết tâm muốn rời đi.
"Đội trưởng...vậy chờ chúng ta tiến vào Đấu Thiên, chúng ta đi tìm ngươi...ngươi còn chấp nhận chúng ta không?"
Lý Hạo cười lên: “Cái gì mà tiến nhận với không tiến nhận, hiện tại các ngươi chính là người của Liệp Ma đoàn, cũng... Người của Chiến Thiên quân!"
Chiến Thên quân! Chiến Thiên giáp trên người, kỳ thật bọn họ chính người của Chiến Thiên quân.
Mọi người hiểu ý nghĩa của lời nói này, Hồng Thanh cuối cùng vẫn là giữ im lặng.
Liễu Diễm đứng bên cạnh lên tiếng: “Sau khi chúng ta bước vào Đấu Thiên sẽ đi tìm ngươi, ngươi ở Trung Bộ chờ chúng ta...đừng có đi quá xa khiến chúng ta tìm không thấy ngươi."
"Hahaha, hy vọng là vậy!"
Lý Hạo cười lên, ly biệt chưa hẳn sẽ buồn, nhưng chắc chắn sẽ khiến cho người ta có cảm giác mất mát.
"Đợi đến Bạch Nguyệt thành, các người đi xuống đi..."
Hách Liên Xuyên ở một bên bất chợt lên tiếng: "Chúng ta đi đâu?"
Bọn họ là siêu năng.
Lý Hạo cười lên: “Bộ trưởng chẳng lẽ đã quên, ngươi là người đứng đầu Tuần Dạ Nhân, ngươi đi rồi, Tuần Dạ Nhân phải làm sao?"
"Sư huynh ta không phải là..."
Vương Minh mở miệng có chút gấp gáp: "Ta là Tam Dương!"
"Ngươi lưu lại cùng bộ trưởng đi. Các ngươi tiến bộ cũng ổn, bộ trưởng cũng sắp Húc Quang...ta chuẩn bị trước tiên đi giết thủ lĩnh Bạch Sa, để cho đám đạo tặc của Bạch Sa hỗn loạn lên...các ngươi có thể dùng chúng để lịch luyện...dĩ nhiên, nếu ta không thành công vậy thì bỏ đi."
Nói xong Lý Hạo lại lên tiếng: “Tử Nguyệt bị nhốt tại Tuần Kiểm Ti, tình huống hiện tại, cục trưởng Khổng chưa chắc cho ta mang Tử Nguyệt đi. Bọn họ hẳn không muốn bây giờ hoàn toàn trở mặt với Ánh Hồng Nguyệt."
"Sợ cái gì chứ!"
Vương Minh hét lên: "Nhất định là đám người Hồng Nguyệt gây phiền phức cho ngươi, sư huynh, đợi ta về Tuần Kiểm Ti xử lí Tử Nguyệt."
"Bỏ đi, đừng gây thêm phiền phức cho bọn họ."
Lý Hạo cười nói: “Chỉ có Tử Nguyệt không ảnh hưởng gì cả, cũng không cần thiết trở mặt với mấy tên ở Ngân Nguyệt. Đều có suy nghĩ của chính mình, ta sẽ không áp đặt suy nghĩ của mình cho ai cả. Dĩ nhiên, ý kiến của bọn họ cũng chẳng thay đổi được ta."
Suy tư một chút lại nhìn mọi người, cuối cùng về phía Lưu Long: "Lão đại, bọn họ giao cho ngươi. Một đội trưởng như ta thật sự không xứng với chức vị...nếu muốn rời đi trả lại Hắc khải là được, những thứ khác cũng chẳng là gì."
Dứt lời, hắn dùng kiếm gõ xuống thần chu: “Ta biết ngươi có binh hồn! Hiện tại ta giao quyền khống chế của ngươi, chuyển lại cho phó đoàn trưởng của ta. Cự Côn thần chu thích hợp hải chiến, nếu ta mang đi, các ngươi không có phương tiện ra biển, liền để lại cho Liệp Ma đoàn đi."
Gõ một hồi, Cự Côn thần chu hơi rung lắc, sau đó Lý Hạo bắn ra một được kiếm khí, trên cánh tay không mặc Hắc khải bị đâm một phát, một giọt máu nhỏ xuống sàn thuyền.
Lát sau, Lưu Long hơi nhíu mày nhìn Lý Hạo không nói gì.
Cự Côn thần chu đã nằm trong tay mình.
Cũng sắp đến Bạch Nguyệt thành rồi.
Hắn nhìn về phía trước nói: “Có phiền phức gì có thể tìm Hồng sư thúc, cũng có thể tìm Quang Minh Kiếm. Cứ nói với bà ta rằng sau khi ta trở về sẽ giúp bà áp chế lực lượng quang minh...bù lại lúc cần trợ giúp thì bà ta phải ra tay, thậm trí giúp các ngươi áp trận."
"Còn về Khổng Khiết, Hoàng Vũ. Khổng Khiết tính cách ngay thẳng có thể tin tưởng được một phần, còn những người khác...cố gắng không cần chú ý đến! Ngoài ra, ta còn có một sư tỷ trong thành, chồng tỷ ấy là Hồ Định Phương, là một tướng lĩnh trong quân đội. Các ngươi hẳn cũng biết...cố gắng đừng giao du với bọn họ. Ta đi rồi bọn họ hẳn sẽ đi tìm các ngươi, cứ mặc kệ họ là được."
Lý Hạo giao phó từng chi tiết một không sót lại chút gì.
Lưu Long im lặng lắng nghe.
Lý Hạo trước kia sẽ không nói những lời này, có lẽ nói đi là đi còn lo lắng hơn việc không đi.
Mà Lý Hạo hiện tại, đang an bài cho mọi người từng chút một.
Đường lui, tiền đồ, tương lai...
Hắn đều nói ra hết.