"Nếu may mắn, các ngươi có được một lượng lớn thần năng thạch, hoặc Nguyên Thần Binh...có thể đến nơi vừa đi, tìm tên kia giúp đỡ tu luyện. Nó hẳn sẽ không cự tuyệt...nhưng nhớ kĩ không được tiết lộ sự tồn tại của nơi đó, để tránh một ít phiền phức không cần thiết."
"Lão đại, nếu thật sự khó khăn...đợi tại Ngân Nguyệt không được nữa, ngươi có thể mang mọi người đi Chiến Thiên ẩn nấp một thời gian. Ngươi là thành viên chính thức của Chiến Thiên quân, không có vấn đề gì, trực tiếp mở ra đi vào là được."
"Yên tâm, ta biết rồi."
Lúc này, Bạch Nguyệt thành đã xuất hiện.
Lưu Long nhìn Bạch Nguyệt thành rồi lại nhìn Lý Hạo: “Ngươi không vào thành sao?"
"Đi, bằng không làm sao có thể lặng lẽ bỏ đi được?"
Lý Hạo cười lên: “Đúng rồi, bảo vật sẽ không để lại cho các ngươi, tự mình đi kiếm đi."
Trong khi nói chuyện, thần chu đã bay vào Bạch Nguyệt thành, nhanh chóng bay đến căn cứ Võ Vệ quân.
Ầm ầm vang lên, thần chu đáp xuống.
Đám người từ trên thuyền đi xuống, Lý Hạo mang người đi vào bên trong, vừa đi vừa đưa cho Lưu Long một cái bình nhỏ, truyền âm nói: “Bên trong có một giọt nước suối sinh mệnh, dùng để cứu mạng...trong lúc tu luyện không được dùng, còn lại tất cả ta đều mang đi."
Lưu Long nhẹ gật đầu.
Cũng truyền âm trả lời: “Ngươi chuẩn bị đi Trung Bộ hay khu vực khác?"
"Đi Trung Bộ, dĩ nhiên...trong điều kiện cho phép có lẽ sẽ đi phương Đông."
Đúng vậy, hắn có thể sẽ đi phương Đông.
Đi phủ Định Quốc Công!
Giày Truy Phong còn có một chiếc chưa lấy được.
Dĩ nhiên, hắn biết nơi đó nguy hiểm.
Nghe nói giày Truy Phong ở trong nhẫn trữ vật đeo trên tay Định Quốc Công, mà Định Quốc Công là rất mạnh, chỉ có thể cướp nhưng...hẳn là sẽ có cơ hội?
Theo lời Quang Minh Kiếm, Từ gia cách một trăm năm đều sẽ tổ chức nghi lễ cúng bái một lần.
Lễ tế tổ tiên, chắc hẳn sẽ lấy giày Truy Phong ra tiến hành cúng bái.
Hiện tại không phải thời gian cúng bái, nhưng con cả của Định Quốc Công đẫ chết, dựa theo quy củ, bảy ngày sau đó, nhất định sẽ chôn tại phần mộ tổ tiên, an táng, mở từ đường, tế bái tổ tiên...
Hiện tại cách ngày Từ Trấn chết đã được ba ngày.
Đi phủ Định Quốc Công cũng cần thời gian, gần 2000 cây số.
Tốc độ bây giờ của Lý Hạo không thấp, cố gắng hết sức ba ngày có thể đến nơi, nhưng lúc đó cũng đã là ngày thứ bảy, hắn chắc chắn sẽ không ra tay vì không có đủ tin tức.
Nhưng vẫn có thể đi xem...bởi vì sẽ không ai nghĩ đến, Lý Hạo trong lúc này lại muốn cướp giày Truy Phong.
Cực kỳ to gan mới dám làm chuyện này.
Hai tên cường giả Địa Phúc Kiếm cùng Quang Minh Kiếm, lúc trước Lý Hạo từng đề nghị với họ, nhưng bọn họ cũng không dám đi, huống chi là Lý Hạo. Hơn nữa trong mắt mọi người lúc này, Lý Hạo thu được tin tức chắc chắn sẽ co đầu rụt cổ trốn vào trong Bạch Nguyệt thành.
Sao lại dễ dàng rời đi như vậy?
Có điều đường khá là xa, đi rất mệt.
Lý Hạo nhìn đến Hắc Báo đang lắc lư bên cạnh...Hắc Báo đã lớn hơn trước kia, mập hơn. Lý Hạo hơi rung ánh mắt, tốc độ của Hắc Báo hẳn là rất nhanh, thể lực cũng rất tốt. Thể lực của yêu thú cao hơn nhân loại rất nhiều.
Cưỡi chó...có lẽ sẽ nhanh hơn một chút.
Hắc Báo hình như cảm nhận được cái gì đó, đây là do sự mẫn cảm của yêu tộc khiến cho nó ngẩng đầu lên nhìn Lý Hạo, trong mắt nó mang theo một ít nghi vấn.
Lý Hạo vỗ đầu nó cười lên.
Rất nhanh mọi người đều đã đi vào trong sảnh lớn của căn cứ, Lý Hạo nhìn sơ qua tất cả mọi người: “Trước tiên, mọi người cứ ở đây tu luyện vài ngày, cảm ngộ vài ngày lại đi ra...không cần vội vã."
Lưu Long gật đầu trầm giọng nói: "Mấy ngày tới, chúng ta sẽ không đi ra ngoài, cũng không để ai tiến vào đây."
Dĩ nhiên, Lý Hạo chút tâm tư, hắn cũng không hỏi, biết rồi cũng chẳng phải chuyện tốt gì.
"Vậy là tốt rồi!"
Lý Hạo cũng không nói thêm gì, im lặng chờ đợi.
Chờ bầu trời hoàn toàn biến thành màu đen.
Đợi những người bên ngoài rời di.
Hắn quay về căn cứ, Hoàng Vũ cũng tốt, Triệu thự trưởng cũng tốt, bọn họ còn muốn tiếp tục theo dõi hắn sao?
Sẽ không, bên trong thành vẫn rất an toàn.
......
Không ngoài dự đoán của Lý Hạo, khi dẫn người trở về đậu thần chu trên quảng trường, nhìn sơ qua có thể thấy Hoàng Vũ đang chờ đợi, ông ta cũng không phải rãnh rỗi, vẫn chọn bỏ đi.
Có điều kêu một vài người quan sát nơi này, không phải giám sát mà chỉ là không hy vọng hiện tại Lý Hạo dẫn Liệp Ma đoàn chạy loạn, bây giờ bên ngoài rất nguy hiểm.
Mà bên hành chính tổng thự, Quang Minh Kiếm lần đầu tiên đàng hoàng ngay thẳng bước vào.
Có chút tò mò vì đây là lần đầu trong đời cô ta bước vào đây.
Tuy là võ sư Ngân Nguyệt nhưng chính phủ vẫn luôn đối lập với giang hồ, mà hiện này cô ta lại có thể hiên ngang đi vào.
Trước cửa, Chu phó thự trưởng dẫn cô ta vào, vừa đi vừa nói: “Hồ tiểu thư, bên này..."
Quang Minh Kiếm biểu hiện mất tự nhiên nhìn gã.
Chu phó thự trưởng cũng biết tâm tư của cô, cũng có chút mất tự nhiên: “Cách gọi không đúng lắm, đành như vậy, Hồ... Hồ tông sư nếu không thích như thế thì ta có thể đổi cách gọi khác?"
Bình thường đều gọi người ta là Quang Minh Kiếm, nhưng bây giờ không thể gọi như vậy được.
"Gọi ta Hồ kiếm sư là được."
Quang Minh Kiếm cũng không nói gì nữa, tông sư...dựa theo cách gọi trước kia gọi cô một tiếng Lục Địa Thần Tiên cũng không có vấn đề gì. Nhưng tại văn minh cổ, tông sư là những võ giả có thể hi sinh, chiến đấu vì nghĩa, vì dân, vì nước, vì tộc, nhưng cô lại không thể.
Cho nên cô không muốn người khác gọi cô như vậy.