Trên cánh đồng hoang vu.
Lúc đầu thần chu vốn yên lặng trên mặt đất, bỗng nhiên bay lên trời biến mất.
Trên trời, Hoàng Vũ cũng nháo nhào lên.
Sau đó cũng liền biến mất.
Phía xa lập tức hiện ra một đám người.
Lý Hạo không nhìn thấy ai cả, thần chu đáp đất, một đám người nhanh chóng đi lên thuyền, nơi này cách Miêu Đầu Sơn khá xa, cho ngươi tìm cũng tìm không thấy.
Sau đó thần chu bay lên biến mất.
Hoàng Vũ nháy mắt nhìn về hướng thần chu biến mất.
Là phát hiện mình hay là bố trí mê trận phòng kẻ thù đánh lén?
Mặc kệ thế nào...tên Lý Hạo này, lại có thể biến mất được dưới con mắt của mình, thật sự lợi hại.
...
Bên trong khoang thuyền, không ai nói chuyện, giọng nói của Lý Hạo truyền ra từ áo giáp: “Phiền phức của ta đến rồi. Gần đây Thiên Tinh vương triều có không ít người muốn giết ta, ta không muốn ngồi chờ chết. Ban đầu, ta còn muốn ở lại Ngân Nguyệt một thời gian...nhưng dẫn nhiều cường giả đến Ngân Nguyệt thì không được hay cho lắm...mặc dù ta không có ý hại người khác, nhưng những người đó lại có ý muốn giết ta. Cho nên ta chuẩn bị rời đi."
Lời vừa nói ra liền có rất nhiều âm thanh vang theo: “Đội trưởng, chúng ta đi cùng với ngươi."
"Quá yếu!"
Lý Hạo chỉ nói hai chữ, lập tức khiến mọi người trầm mặc lại.
Quá yếu! Bọn họ biết chính mình quá yếu.
Trong đội ngũ hiện tại trừ Lưu Long cùng một vài tên siêu năng ra, Lý Hằng tốt số đã lầ Đấu Thiên miễn cưỡng có thể. Còn lại trong đó, có một ít Phá Bách viên mãn, nhưng như vậy là chưa đủ.
Còn kém quá xa.
Lý Hạo lại lên tiếng: “Lúc trước ta đi ra ngoài, đã từng giết một ít người. Có một ít là Húc Quang hậu kỳ, thậm chí còn có đỉnh phong...giết con của Định Quốc Công, giết Đại Tướng Quân của Bình Nguyên Vương, giết em trai của Phật Sơn - một trong bảy Thần Sơn, giết đại công tước Bắc Hải Vương đệ nhất đạo tặc của Bắc Hải..."
Lý Hạo cười lên: “Hiện tại ba tổ chức lớn đều đắc tội hết rồi, bảy đại thần sơn cũng đắc tội rồi. Nếu còn ở lại Ngân Nguyệt không đi, hẳn có người nguyện ý che chở ta...nhưng làm vậy để làm gì? Đưa đến nhiều phiền phức hơn sao, đến cuối cùng còn phải thiếu nhân tình của người khác...ta sợ nhất chính là thiếu nhân tình của người khác! Nếu đưa nhiều cường giả đến vây công Ngân Nguyệt, sinh linh đồ thán...đó chính là sai lầm. Ta cho dù rời đi Ngân Nguyệt cũng chẳng thấy lo lắng gì, cũng giống thế thôi...đám các ngươi, kỳ thật ta không gọi lên tên là vì...thời gian lâu ta sợ sinh ra tình cảm không nở bỏ đi."
Cứ như vậy đi!
Hắn chuẩn bị để bọn họ lại.
Ở lại Ngân Nguyệt, tương lai của bọn họ sẽ không quá kém.
Chỉ cần vượt qua cửa ải của Đấu Thiên...bọn họ sớm muộn gì cũng trở thành cường giả, sau khi cường hoá ngũ tạng bọn họ sẽ biết được, lúc này đi theo Lý Hạo đến cùng đã được cái gì.
Trong khoang thuyền lập tức im lặng, chỉ nghe thấy tiếng áo giáp va vào nhau...
"Đội trưởng..."
Lý Hằng lên tiếng: "Ta đã vào Đấu Thiên!"
Tên này Đấu Thiên rồi.
Hơn nữa sau khi tiến vào Đấu Thiên cũng cảm nhận được, chính mình đang nhanh chóng tiến bộ, thậm chí cảm giác nhanh hơn so với Phá Bách nhiều. Sau khi cường hoá ngũ tạng, lúc này ngay cả Uẩn Thần đều bắt đầu rồi.
Cho dù chỉ Uẩn Thần có một thế, nhưng một khi bước vào hẳn có thể đánh thắng được Tam Dương.
"Ừ."
Lý Hạo gật đầu, rất tốt.
Nhưng...dù là Uẩn Thần thì như thế nào?
"Sau khi Hầu bộ trưởng đi liền mang theo Võ Vệ quân, đội trưởng vì sao không thể mang chúng tôi theo?"
Mọi người nhìn về phía Lý Hạo.
Lý Hạo cũng nhìn bọn họ, là vì tình cảm sao? Không hẳn là vậy!
Thời gian ở chung không có lâu, hẳn là tín ngưỡng đi, có lẽ là sùng bái, hoặc là không thể bỏ qua cơ hội, dù thế nào đi nữa thì bây giờ những người này biểu hiện ra là nguyện ý đi theo mình.
Bọn họ nguyện ý rời đi cùng Lý Hạo.
Cho dù tiền đồ có gian nan, hiểm trở.
Nhưng võ sư không phải là nên như vậy sao?
"Đội trưởng, Thập Hoàn Phong Sơn trận của chúng tôi rất mạnh. Chúng tôi liên thủ, trung tâm là Đấu Thiên, dù không đánh lại Húc Quang nhưng có thể đánh chết Tam Dương...hơn nữa, tôi tin tưởng mọi người rất nhanh sẽ có rất nhiều người bước vào Đấu Thiên, khi đó Húc Quang cũng có thể đánh được...dù không thể giúp đội trưởng chém giết cường giả, nhưng có thể ngăn cản được một phần..."
Lý Hạo suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vẫn là ở lại đi! Trước tiên cứ lắng đọng một khoảng thời gian, trong khoảng thời gian này mọi người tiến bộ rất nhanh...nhưng lại không có thời gian lắng đọng lại, ở lại Ngân Nguyệt, có thể đi giết một ít đám hải tặc nhỏ, cũng có thể đi giết một ít người của ba tổ chức lớn."
"Ta hy vọng khi trả về, tất cả mọi người đều đã bước vào Đấu Thiên, nếu cảm thấy ở Ngân Nguyệt không có động lực...đi qua ba tỉnh ở phía Bắc cũng được, bên đó đang chiến tranh, khi ta trở về, có thể thấy dược một ít siêu năng cùng võ sư đang chém giết..."
Từ lúc nghe Khổng Khiết nói có người muốn bao vây giết mình, hắn liền quyết định.
Lúc trước khi Hầu Tiêu Trần đi, hắn cũng đã có tâm tình như vậy.
Nhưng khi đó hắn không kiên định.
Đợi Khổng Khiết nói khắp thiên hạ ai cũng muốn giết hắn...Lý Hạo liền hạ quyết tâm nên rời đi Ngân Nguyệt, nơi đây chôn dấu rất nhiều bí mật, rất nhiều đồ vật, lúc này hắn không phải là người có thể xử lý được.
Không phải lúc hắn có thể tiếp nhận được.
Chiến Thiên thành cũng tốt, đại học Võ Khoa được Bát Đại Gia thành lập cũng tốt, ngoài ra còn có bảy toà thành trì cũng được, nơi truyền thừa sau cửa đá, Bát Quái Đồ trên trời, Đế Cung, Nhân Vương, Tinh Môn...
Rất nhiều bí mật được che giấu ở đây, cùng với nền văn minh cổ đã biến mất.
Hắn nhất định sẽ trở về.