Lão ta không thèm để ý chút nào, chỉ cần không trúng vào nơi yếu hại là được.
Trong nháy mắt, toàn thân Không Vô co rút, cảm giác được khí huyết bên trong cơ thể điên cuồng chảy ra ngoài dọc theo miệng vết thương kia giống như nước lũ.
"Vật gì vậy!!?" Lão ta hé miệng, từng ngụm nước biển rốt cuộc trút vào yết hầu, chảy vào phổi.
Lực lượng giãy dụa cũng theo mất khí mà cấp tốc biến mất.
Không Vô hoảng sợ nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía sau.
Nhưng cảnh lão ta thấy được lại làm cho con mắt lão ta co rút mãnh liệt.
Người đeo mặt nạ đen vừa nãy vẫn còn giao thủ với lão ta, lúc này đang dùng hai tay đâm thật sâu vào phần lưng lão ta.
Một dòng máu tươi theo cánh tay của mặt nạ đen chảy vào bên trong cơ thể, khiến da thịt trên hai tay đó đều bị nhuộm thành đỏ tươi.
Tên kia!
Hình như đang hấp thu khí huyết của lão ta!!
Trong lòng Không Vô kinh sợ đến cực điểm, định bạo phát sự giãy dụa cuối cùng.
Nhưng vào lúc này, lão ta mới phát hiện trạng thái Chung Thức của mình đã biến mất.
Thân thể cũng nhanh chóng thoái hóa thành hình thái phổ thông bình thường.
Khí huyết mất đi, khiến lão ta hoàn toàn không duy trì Chung Thức vận chuyển được.
"Ngươi!" Không Vô nhìn chòng chọc vào Trương Vinh Phương: "Rốt cuộc… là quái vật gì!?"
Lão ta có thể cảm giác được đối phương không phải người Bái Thần, thế nhưng giờ khắc này, không phải Bái Thần, lại có thể cắn nuốt khí huyết người khác tà ác như thế à!?
Vấn đề của lão ta không có ai trả lời.
Tầm mắt sau cùng của Không Vô, dừng lại trên người Trương Vinh Phương đã thong thả khép lại vết thương toàn thân.
Chỉ mới một giây lát như vậy thôi, đối phương đã giống như hút đi sinh mệnh lực của lão ta, vết thương trên người hắn đang bắt đầu thu hẹp.
Làn da khắp người Không Vô rút đi màu đỏ, dần dần chỉ còn lại vẻ tái nhợt lưu lại.
Mà lúc này, thân thể lão ta cuối cùng cũng nổi lên mặt nước.
Nguyện vọng của lão ta đã đạt thành.
Nhưng thắng bại, cũng đã định ra.
Phụt.
Trương Vinh Phương rút ra hai tay, đầu ngón tay tản ra máu loãng nhàn nhạt ở trong nước biển.
Hắn nhắm mắt lại, cảm nhận cảm giác tăng lên tuyệt vời đến cùng cực.
Cảm giác thoải mái kì dị lại được bổ toàn ấy, khiến thể lực và sự chịu đựng gần như khô kiệt của hắn chiếm được sự bổ sung khổng lồ.
Nhìn Không Vô trôi trên mặt biển, hắn biết, mình đã thắng.
Thanh thuộc tính trong tầm mắt, trị số đại biểu cho máu thịt bồi đủ rốt cuộc đạt tới 73.
Từ hơn sáu mươi, thoáng cái tăng lên tới bảy mươi ba.
Sự gia tăng khổng lồ như vậy.
Khiến cao thấp toàn thân Trương Vinh Phương, cũng bắt đầu có biến hóa cực lớn.
Máu thịt, tế bào, xương cốt, kinh mạch, tất cả mọi thứ dưới tác dụng của khí huyết bồi đủ, dưới tác dụng của thiên phú thứ hai bắt đầu biến hóa kỳ dị.
Răng rắc
Trong tiếng huyết nhục đè ép vặn vẹo nho nhỏ.
Đằng sau lưng của Trương Vinh Phương, từng khối cơ bắp vặn vẹo đè ép lẫn nhau, chậm rãi hé ra một bướu thịt màu đỏ tím to cỡ nắm tay quái dị.
Bướu thịt đó vừa lúc sinh trưởng tại nơi có nhiều cơ bắp hội tụ, giống như là trái cây bị huyết khí ngưng tụ ra.
Trương Vinh Phương mơ hồ có cảm giác, duỗi tay sờ nhẹ phía sau lưng.
Hắn lại nhìn về phía thanh thuộc tính.
Trong thuộc tính không có bất kỳ biến hóa nào, trừ trị số bồi đủ máu thịt ra, tất cả đều giống như nhau.
"Có thứ gì đó, đang xảy ra biến hóa, đang dựng dục ẩn núp." Hắn nheo mắt lại, cấp tốc bừng tỉnh.
Loại biến hóa này có vẻ như là bồi đủ máu thịt mang tới.
Nhưng lúc này hắn không có thời gian lo lắng những thứ này.
Trương Vinh Phương không thèm nhìn Không Vô trôi trên mặt biển.
Lúc này Không Vô đã mất đi ý thức của người, chỉ còn lại bản năng Linh Lạc.
Tạm thời không thèm quan tâm lão ta cũng không sao cả.
Bây giờ mấu chốt là mau chóng hội hợp với Tả Hàn, đón đánh hai đại Tông Sư trên thuyền biển số hai!
Lúc này Trương Vinh Phương nổi lên, tầm mắt nhìn quanh, tìm được con thuyền nhỏ mà Tả Hàn đứng.
Cái hướng kia còn có ba bóng người đang cấp tốc bơi về phía bên này.
Có vẻ như là đến đây tiếp viện, nhưng rõ ràng bọn họ đã tới chậm.
Từ lúc giao thủ, đến kết thúc cuối cùng.
Trận chiến giữa Trương Vinh Phương và Không Vô trông thì rất dài, nhưng trên thực tế chỉ qua hơn một phút đồng hồ mà thôi.
Hai người vừa động thủ đã nhanh chóng mở ra con bài chưa lật, dẫn đến tiêu hao tăng mạnh trên biên độ lớn.
Cuối cùng lấy Không Vô không thể nín thở được nữa làm bước ngoặt.
Bị Trương Vinh Phương tập sát phía sau, là kết cục. Kết thúc tất cả.
Ba người Thiên Thạch môn bơi lại đây vừa mới tiếp cận, thì đã thấy Trương Vinh Phương đứng đến cuối cùng.
Sắc mặt ba người chợt cứng lại, trong lòng không ngừng hiện lên các loại suy đoán.
Chẳng lẽ nói Hải Long Vương Không Vô bỏ chạy? Từ bỏ tất cả thuộc hạ ở nơi này, mình thì chạy thoát trước?