TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 828: Tìm kiếm (3)

“Tại hạ Lâm Hiểu Trì, gặp qua Tiết huynh, ở chỗ chúng ta có đồ sứ, sứ thanh hoa tốt nhất, còn có đan dược đã được luyện chế, còn có một ít món ăn hoa quả đã chế biến sơ, mấy người muốn cái gì?”

Hắn ta tiến lên thương lượng thảo luận với Tiết Đông Vân.

Trương Vinh Phương thì tại đứng một bên, đầy hứng thú nhìn những đảo dân trên đảo đến đây đổi đồ vật.

Đây còn là lần đầu tiên hắn ra biển, được nhìn thấy thổ dân trên hải đảo.

Phần lớn đảo dân Đảo Tuyết Khê có dáng người nhỏ gầy. Một số nhỏ bôi thuốc màu trên mặt, đều cường tráng.

Làn da những người này ngăm đen, hẳn là thường xuyên phơi ánh nắng.

Trương Vinh Phương lặng yên dùng sức nhìn lại, Ám Quang Thị Giác lập tức tự hiển hiện.

Trong mắt hắn, những đảo dân này đều khí huyết lưu thông, mạch máu mạch lạc tất cả bị triển lộ ra hết.

Một ít chỗ bị trang phục cản trở, có thể thấy mơ hồ.

Chỗ làn da lộ ra, thì rõ ràng một cách khác lạ.

Không bao lâu sau, Lâm Hiểu Trì bên kia đã thương lượng hoàn tất, hai bên bắt đầu trao đổi hàng hóa.

Hàng hóa được từng thuyền từng thuyền nhỏ vận chuyển qua lại hai bên.

Lâm Hiểu Trì cũng hỏi thăm có phải đội tìm bảo từng đi qua nơi đây hay không.

Vẻ mặt đối phương mờ mịt, hoàn toàn không biết đội tìm bảo gì cả. Cho dù đưa ra treo thưởng, cũng vẫn không ai nói chuyện gì.

Trương Vinh Phương quét mắt tới, khí huyết những người này không có phản ứng gì, không giống như nói dối, ngược lại là khi nghe treo thưởng, khí huyết trên người không tự chủ mà nhảy lên khuếch trương mấy lần, rõ ràng là động lòng.

Hắn khẽ lắc đầu, tiến lên một bước.

“Vị Tiết tiên sinh này, đội tàu của chúng ta phiêu lưu một thời gian trên biển, đã lâu không được nhìn thấy lục địa, không biết có thể để cho chúng ta lên đảo tham quan một chút không?”

“Cái này… đảo Tuyết Khê chúng ta luôn luôn ngăn cách, không thích giao lưu với bên ngoài, chỉ sợ không thuận tiện cho lắm.” Tiết Đông Vân chần chừ một lúc, trả lời.

“Vậy sao? Vậy thôi quên đi.” Trương Vinh Phương vẫn mỉm cười như cũ, không cần nhiều lời nữa.

Từng thuyền vật tư một vận chuyển giao dịch qua lại. Không bao lâu sau, đã kết thúc trao đổi, cuối cùng hai bên ôm nhau, coi như là cáo biệt.

Lâm Hiểu Trì mang theo nhân viên cùng đến đây trở về thuyền nhỏ.

Trương Vinh Phương cũng cùng lên thuyền, một đoàn người mang theo hàng hóa giao dịch, chuẩn bị trở về thuyền lớn.

Trương Vinh Phương đứng ở trên thuyền, xoay người, nhìn về phía Tiết Đông Vân đang vẫy tay tiễn biệt.

Trong rừng dừa nhỏ bên cạnh đó, một bóng người khéo léo đang nấp sau cây dừa, nhìn thuyền rời đi từ xa.

“Bên ấy là gì?” Một cao thủ Thiên Thạch môn hỏi.

“Chắc là trẻ con hóng chuyện.” Lâm Hiểu Trì đưa mắt nhìn: “Đi thôi, đi đảo tiếp theo, ta đã hỏi hòn đảo này, không có ai nghe nói về đội tìm bảo.”

*

*

*

Ở trên đảo.

Chu Hâm Lãm thở phì phò từng ngụm từng ngụm, cậu mới làm xong công việc, nghe thấy có thương thuyền cập bờ, đã vội vàng gấp gáp trộm chạy ra.

Còn mang tới tờ giấy và san hô dư hương kia.

Nhưng mà.

Cậu đứng sau cây dừa, nhìn thuyền nhỏ đã rời khỏi đi xa, trong lòng dần dần lạnh băng.

“Vẫn tới chậm sao?”

Chu Hâm Lãm nắm chặt tờ giấy trong tay.

Chỉ thiếu chút nữa!

Chỉ thiếu chút nữa thôi!

Trong lòng cậu hiếm có mà hiện ra tâm trạng chán nản.

“Chỉ có thể chờ đợi lần sau, nhất định phải trở lại ngay lập tức, lỡ như bị phát hiện thì nguy rồi!”

Cậu xoay người, bước nhanh chạy tới Lam Thần phủ.

Một khi bị người trong phủ phát hiện, bị người mặt quỷ phát hiện, cậu có thể sẽ bị lột da tươi sống ăn hết!

Bộp!

Chưa chạy được hai bước, sau gáy cậu đau xót, cả người bị một cánh tay lớn cứng rắn xách lên.

“A? Thế mà ở đây còn có oắt con nội viện!”

Tiết Đông Vân dùng một tay nắm cổ Chu Hâm Lãm, cười tủm tỉm nâng cậu lên cao, để trước mặt mình.

“Ngươi trộm chạy đến đây, muốn làm gì thế?” Trong hai mắt nheo lại của hắn ta tràn đầy lạnh băng.

Đột nhiên một tiếng vang nhỏ rớt xuống đất.

Chu Hâm Lãm cúi đầu nhìn lại, một tờ giấy vàng nhạt rơi trên mặt đất.

“Đây là gì?” Hắn ta hứng thú ngồi xổm người xuống, giơ một tay nhặt tờ giấy lên.

Loạt xoạt.

Tờ giấy bị mở ra, tất cả trong đó đều là một ít chữ quái dị như gà bới.

“Ta muốn tìm người dạy ta học chữ.” Chu Hâm Lãm giãy dụa phát ra âm thanh.

Sắc mặt cậu đỏ bừng, cơ thể vì thiếu chất mà bắt đầu dần dần hoa mắt.

“Biết chữ?” Tiết Đông Vân cười: “Ngươi làm oắt con tạp vụ, còn muốn học chữ?”

Hắn ta bỏ qua tờ giấy, nhắc Chu Hâm Lãm tới, muốn trở về trên đảo.

“Sao Tiết tiên sinh lại chấp nhặt với một đứa bé thế. Chung quy nỗ lực muốn tiến tới là chuyện tốt.”

Đột nhiên một bóng người xuất hiện ở chỗ rừng dừa không xa, nhìn qua hai người.

Tiết Đông Vân ngẩng đầu nhìn về phía người vừa tới, lông mày nhíu chặt. Là người trên thương thuyền.