Chỉ là cậu lo lắng về sau người mặt quỷ kia sẽ âm thầm ra tay với cậu.
Với lại, lỡ như cậu bị liên hệ với Trình Lạc trước đó, chỉ cần một chút xíu hoài nghi, cậu cũng có thể sẽ bị giết chết ăn thịt!
Chu Hâm Lãm hiểu rõ Huyết Thần đạo, cũng hiểu rõ người mặt quỷ.
Cho nên cậu hiểu rõ mình gặp nguy hiểm.
“Không thể gửi gắm hy vọng vào việc người khác có động thủ hay không, ta nhất định phải nghĩ biện pháp trước.”
Lúc này cứ như vậy trong lòng của cậu chỉ có một suy nghĩ trong đầu.
Cậu không muốn chết, cậu muốn đi ra ngoài, rời khỏi đây, đi xem đại thế giới trong miệng Trình Lạc, đi xem chỗ khác phồn hoa hơn, tốt đẹp hơn.
Cậu không muốn trở thành đống xương trắng bị vứt bỏ thành đống ở trên đảo.
Cậu đi ra ngoài kho củi, Chu Hâm Lãm tiếp tục như thường ngày, tới phòng bếp chuẩn bị nấu nước nấu cơm.
Nhưng cậu lại nhìn thấy người mặt quỷ vừa rồi.
Hắn ta tựa người bên cạnh cây cột, ánh mắt sâu kín nhìn vào mình.
“Hì hì. Ngươi rất căng thẳng!” Người mặt quỷ thần kinh lên tiếng nói.
Chu Hâm Lãm không để ý đến hắn ta, quay người đi đến phòng bếp.
Cậu nghĩ được một cách, chờ có đội tàu đi qua sẽ đưa tờ giấy ra ngoài.
Mặc dù Huyết Thần đạo trú đóng trên đảo Tuyết Khê, nhưng ngày bình thường, Huyết Thần đạo vẫn ngụy trang mình thành đảo dân, không ra tay với thuyền đổ bộ lên đảo.
Bình thường đối tượng bọn họ ra tay đều là ở một ít hải vực xa xa xung quanh.
Cho nên một khi có thương thuyền đi ngang qua, cũng tới đảo giao dịch một vài thứ.
Đến lúc đó chính là cơ hội của cậu.
*
*
*
Mấy ngày sau.
Ba chiếc thương thuyền xuất hiện xếp theo hình tam giác, chậm rãi kéo ra trên mặt biển ba đường chỉ trắng.
Chim biển xoay quanh kêu to ở phía trên.
Từng nhóm hải ngư lớn quay chung quanh thuyền không ngừng chuyển động tụ tập.
Đội tàu thương thuyền này, mặt ngoài là thương đội, nhưng thực chất mạn thuyền có lắp đặt họng pháo, có thể đổi thành thương thuyền vũ trang trong thời gian ngắn, nghênh kích bất cứ kẻ địch nào đi đến.
Lúc này bên trên boong tàu thuyền dẫn đầu.
Trương Vinh Phương khoác áo choàng màu xanh dương, che lấp bao trùm toàn bộ cơ thể, nhìn ra phía trước xa xa.
Chỗ đó đang có một hải đảo không theo quy tắc đang từ từ phóng đại.
“Chỗ đó chính là đảo Tuyết Khê.” Lâm Hiểu Trì ở bên cạnh giới thiệu nói.
“Đảo dân trên đảo thờ phụng một hải thần gọi là Minh Tử. Bọn họ tự phong là giáo đồ Tuyết Khuê giáo, làm người vui tính hiếu khách, chúng ta có thể trao đổi một chút hàng hóa ở đây.”
“Thuyền đang giảm tốc? Là vì xung quanh đảo Tuyết Khê có không ít đá ngầm sao?” Trương Vinh Phương còn nhớ lời trước đó hắn ta đề cập tới.
“Đúng vậy. Bình thường thuyền lớn không thể tới gần, chỉ có thể điều động thuyền nhỏ đi qua. Thuộc hạ đã an bài, lát nữa thuộc hạ dẫn người đi qua thương lượng, có thể nhờ vào việc treo thưởng mà hỏi thăm bọn họ có phải đã từng gặp thuyền của đội tìm bảo hay không.” Lâm Hiểu Trì trả lời.
“Hửm. Chẳng qua làm đơn thuần như thế, cho dù gặp được hung thủ, người ta không thừa nhận, ngươi sẽ phân biệt thế nào?” Trương Vinh Phương tiếp tục hỏi.
“Trên đảo nhiều người như vậy, vẫn không thể có chuyện tất cả mọi người không muốn nhận treo thưởng. Với lại, chúng ta còn có thể âm thầm phái người lên đảo tuần tra.” Lâm Hiểu Trì trả lời.
Trương Vinh Phương hơi cười một chút, muốn nói chuyện.
Đột nhiên cách đó không xa, một tiếng huýt sáo chói tai bay tới từ xa xa.
Hắn ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên đảo Tuyết Khê đang có một chiếc thuyền cỡ nhỏ nhanh chóng tới gần phía đội tàu.
“Hẳn là thuyền dẫn đường giao dịch vật liệu tới.” Lâm Hiểu Trì giới thiệu nói.
Hắn ta chắp tay thi lễ với Trương Vinh Phương.
“Đạo tử, thuộc hạ đi trước?”
“Ta đi cùng ngươi.” Trương Vinh Phương trả lời.
Chung quy Lâm Hiểu Trì chỉ là một đạo nhân bình thường của Trầm Hương cung, mặc dù hữu dũng hữu mưu, nhưng phương diện suy xét chi tiết còn kém rất xa.
Đã suy nghĩ hơi ngây thơ đối với rất nhiều chuyện.
Hai người tính cả năm người còn lại, cùng lên thuyền nhỏ được chuẩn bị kỹ càng, sau khi vào biển, mấy người chèo tới gần thuyền dẫn đường.
Hai thuyền một trước một sau, rất nhanh trở về đảo Tuyết Khê.
Thuyền nhỏ chìm khá nông, nhưng di chuyển mái chèo thì tốc độ cũng nhanh.
Chỉ chốc lát sau đã vòng qua rải đá ngầm, chậm rãi cập bờ.
Trên bờ cát màu vàng kim sớm đã có không ít đảo dân đến đây chờ đổi đồ.
Trên mặt những đảo dân này có người vẽ các loại thuốc màu, có người ăn mặc xập xệ, có phân cấp giai tầng rõ ràng.
Trong tay bọn họ bưng cái rương, cái hũ, thậm chí còn có đĩa, túi gì đó dùng mấy chiếc lá lớn làm thành.
“Chào mừng chào mừng! Bỉ nhân Tiết Đông Vân, là thương nhân chuyên môn phụ trách trao đổi hàng hóa trên đảo Tuyết Khê.” một nam tử cường tráng vóc người khôi ngô cao lớn, chen khỏi mọi người, đi đến phía trước.