“Đây là Khu Khẩu đảo Tuyết Khê ta mua được lúc sớm, không tuân quy củ tự tiện chạy ra khỏi phòng, trừng phạt thế nào nên để chúng ta nói mới tính.”
Hắn ta nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào người vừa tới.
Người vừa tới khom lưng, nhặt tờ giấy bị ném lên mở ra nhìn một chút.
“Nhưng ta nghĩ như vậy không thích hợp.”
Người kia ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt mang mặt nạ màu đen.
“Bằng hữu, ngươi là người của thương thuyền vừa rồi nhỉ? Ta khuyên ngươi vẫn nên nhanh đi về, chớ xen vào việc của người khác.” Tiết Đông Vân đánh giá người này, ngữ khí chậm rãi thay đổi.
“Lời nói tùy tiện trên hòn đảo này cũng có thể xảy ra chuyện.” Hắn ta lè lưỡi, liếm môi.
“Từ vừa nãy ta đã phát hiện, hình như trên người mấy người đang ẩn giấu gì đó.” Mặt nạ đen khẽ nói.
Ánh mắt Tiết Đông Vân âm trầm.
“Bằng hữu, xem ra ngươi thật sự muốn đối nghịch với đảo Tuyết Khê của chúng ta? Đã như vậy.”
Hắn ta tiến lên một bước, đột nhiên hét lớn.
“Người đâu! Bắt hắn lại!”
Trong âm thanh vù vù, từng tên nam tử thoa thuốc màu khắp trên mặt, vây quanh từ bốn phương tám hướng, vây quanh mặt nạ đen.
“Rất nhiều người.” Con mắt mặt nạ đen chuyển động. “Nhưng vô cùng đáng tiếc, côn trùng có nhiều hơn nữa, cũng vẫn là côn trùng.”
Hắn giơ tay lên.
Tách.
Một búng tay.
Trong rừng chung quanh lại hiện ra từng cao thủ Thiên Thạch môn dáng người khôi ngô.
Mấy người mặt quỷ ngụy trang mặt quay người muốn công kích, đã bị từng đôi bàn tay lớn bắt hai tay lại, nhấc lên không trung, không thể động đậy.
Xoẹt!
Trong âm thanh huyết nhục tách rời, cùng với tiếng kêu thảm đau khổ, từng người những người mặt quỷ này bị xé toang hai tay, vứt trên mặt đất.
Sắc mặt Tiết Đông Vân âm trầm, bỏ qua Chu Hâm Lãm, nhấc chân đá vào người mặt nạ đen ầm vang.
Hô!
Rõ ràng thực lực hắn ta vượt xa người mặt quỷ, chỉ là một cái đá nghiêng đá ngang, không khí bị nén xuống, mang theo tiếng vang thét gào.
Đồng thời bỗng bàn chân bắn ra gai độc bén nhọn, hung hăng nhắm chuẩn tới cổ đối phương.
Keng.
Gai độc bị một cái tay lớn bắt lấy chính xác.
Dưới mặt nạ đen, khóe miệng Trương Vinh Phương khẽ nhếch, một tay chợt kéo lại.
Cả người Tiết Đông Vân bị sức mạnh kéo qua, đâm vào lồng ngực Trương Vinh Phương như đạn pháo.
Bộp!
Cái cằm hắn ta đến xương ngực đến thắt lưng, toàn bộ vang lên răng rắc, đứt gãy toàn bộ. Giống như đụng phải một bức tường đồng.
Hắn ta ngửa đầu muốn thổ huyết, bị một ngón tay chặn ở dưới cằm.
Dòng máu phun sang phía đất trống bên phải.
“Ngại quá. Ra tay hơi nặng chút.” Trương Vinh Phương nhìn về phía Chu Hâm Lãm bò dậy bên cạnh.
“Bây giờ, thiếu niên, ngươi đến nói cho ta biết, ngươi tìm tờ giấy này từ đâu ra?”
Ban đầu hắn nhìn đám người này, đã phát hiện một ít không đúng khá nhỏ.
Xem ra bây giờ quả nhiên có vấn đề.
Rõ ràng chữ viết trên tờ giấy kia là mật văn hắn tự thiết kế trong Trầm Hương cung.
Chỉ có người hiểu rõ cách thức giải mã, mới có thể hiểu hàm nghĩa trong đó.
Mà vừa rồi, đoạn văn tự mã hóa này lại do một đứa trẻ con mới mười mấy tuổi mang ra.
Những người khác thì sao?
Người khác của đội tìm bảo đâu?
Hắn cần một đáp án.
Trong lòng Trương Vinh Phương hơi có suy đoán không tốt.
Chu Hâm Lãm ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Tiết Đông Vân như rác thải đang treo trên tay Trương Vinh Phương.
Nhìn lại người mặt quỷ chung quanh ngã xuống đất không dậy nổi, đau khổ tru lên.
Cậu như rơi vào mộng, đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên cậu nhìn thấy, người bên ngoài lợi hại như thế!
“Không đúng! Mấy người chạy ngay đi! Ở trên đảo còn có Huyết Thần đạo! Bọn họ sẽ không chết! Từng người đều có thân bất tử! Một khi bị phát hiện…“
“Thân bất tử?” Trương Vinh Phương nghe xong, lập tức nheo cặp mắt lại.
Hắn nhìn ngắm chung quanh một vòng.
“Để bọn họ câm miệng.”
Cao thủ Thiên Thạch môn chung quanh nghe vậy, mọi người hạ một quyền tới người mặt quỷ.
Từng cái đầu vỡ ra như dưa hấu, theo tiếng cầu xin tha thứ hoảng sợ, một người mặt quỷ cuối cùng bị đánh bể đầu.
Mấy người Thiên Thạch môn cứ như người không việc gì mà đứng dậy.
“Thế tử, đã giải quyết hết.” Điền Như Ý giữ râu cá trê cười nói.
“Nếu không dứt khoát giết sạch người trên hòn đảo này đi?” Hắn ta bĩu môi, “Xem ra đám người này không giống người tốt, tướng mạo không tốt.”
Trương Vinh Phương không phản bác được, Thiên Thạch môn không hổ là trước kia làm nhiều chuyện xấu.
Trước khi hắn nhập hội, Thiên Thạch môn luôn luôn dựa vào buôn lậu, ám sát, cướp đoạt, các loại hành vi phạm tội mà sống qua ngày.
Quả thực làm chuyện giết người phóng hỏa không nên quá thuần thục.
“Không vội, ta muốn tìm tung tích đội tìm bảo. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”
Hắn lại nhìn về phía Chu Hâm Lãm lần nữa, lộ ra một nụ cười mỉm tương đối ấm áp.
“Nào, nói cho ta biết, ngươi cầm lấy được tờ giấy này từ nơi nào? Đừng sợ, ta sẽ không đánh đập hại ngươi.”