“Nhất mạch của ta tên là Thái Thanh, dùng mục đích truy cầu cực hạn một màu thuần thanh làm chủ, đồng thời cũng là nhất mạch khổng lồ nhất trong tất cả Cảm Ứng môn, tất cả Ngoại giáo."
"Thái Thanh...." Trương Vinh Phương không phản bác được.
Thực ra mỗi một câu nói của đối phương đều rất có đạo lý, nhưng hắn không biết vì sao, lại có cảm giác không thích hợp.
Hắn nhìn đối phương.
Lúc này Yến Song không nói tiếp nữa, chỉ là bình tĩnh nhìn hắn chăm chú, giống như đang chờ hắn tiêu hóa nội dung vừa nãy.
Trương Vinh Phương sửa sang lại ý nghĩ.
Quả thực, nếu như là người bình thường, biết được có thể vừa vui vẻ vừa tu hành mà mạnh lên, quả thực không phải nên quá vui vẻ.
Nhưng Trương Vinh Phương hiểu rất rõ, trên đời này tuyệt đối không có đạo lý đơn giản như thế.
Cho dù thật sự có con đường như vậy, ở trong thế giới vòng tròn như thế, cũng sẽ bị người ta cuốn thành con đường gian nan khốn khổ.
"Yến Song cô nương, hai con đường còn lại chưa nói là gì?" Hắn suy nghĩ một lúc, tiếp tục hỏi.
"Còn lại hai con đường, một là con đường bái thần của Linh đình. Hai là Cực của con người."
"Con đường bái thần của Linh đình?" Trương Vinh Phương lập tức liên tưởng đến tượng thần màu đồng trước đó mình hoàn thành thu thập.
Chẳng lẽ tượng thần đó lại chính là thứ mà bái rồi sẽ biến dị?
"Xem ra ngươi có chỗ tiếp xúc rồi."
Yến Song mỉm cười vươn tay.
Trong lòng bàn tay trắng thuần của nàng có một linh kiện màu đồng hình trăng lưỡi liềm.
"Thứ như thế này đâu đâu cũng có, chẳng qua đều là thứ Linh đình dùng để câu cá. Chúng nó đã từng là chỗ bái thần của Mật giáo. Nhưng mà về sau, Linh đình chỉ cho phép có một thần mạnh nhất, cho nên diệt những thứ khác."
"Thế còn Cực của con người?" Trương Vinh Phương cảm giác, nếu điều Yến Song nói đều là thật, vậy tối nay, lượng tin tức hắn đạt được vượt qua xa xa nhiều năm trước đó.
Có thể những thứ này chính là thứ gì đó mà lúc trước Thiên Nữ muốn giấu diếm hắn.
"Con đường thứ ba, chính là Cực của con người. Thực ra chính là Cực Cảnh." Yến Song hơi thu lại ý cười trong mắt.
"Cực Cảnh là một con đường mà sớm trước kia, Thánh Đế Mạnh Khiên đệ nhất Hắc Bảng, người đầu tiên đi con đường này. Hắn ta trải qua nhiều năm quan sát, phát hiện tình cảm dục vọng của con người sẽ thúc đẩy con người điên cuồng nỗ lực về một phương hướng. Mà trong quá trình này, thời điểm mạnh nhất chính là cầu không được, nhưng lại có thể nhìn thấy một tia hy vọng. Thế là.... Nói nhiều cũng vô dụng, Cực Cảnh, thực ra cũng không có kết cục tốt. chẳng qua bọn họ đang không ngừng lần lượt lừa gạt, lừa gạt mình, khiến mình nổi điên. Sau đó điên dại đổi lấy sức mạnh."
".... Vì sao phải như thế? Vì sao cho dù nổi điên cũng muốn thúc ép mình?" Trương Vinh Phương trầm giọng hỏi.
"Còn có thể vì gì?" Đột nhiên Yến Song hơi mất hết cả hứng: "Con đường Linh đình là mạnh nhất, nhưng mọi thứ mạng sống tự do đều bị Linh đình khống chế. Cực Cảnh, chẳng qua là quân nhân thúc ép bản thân mình, bất đắc dĩ tìm kiếm được một ngõ cụt thôi."
"Chắc hẳn, Cảm Ứng môn mấy người chắc chắn không mạnh bằng Cực Cảnh nhỉ?" Trương Vinh Phương hỏi lại: "Nếu có thể vừa vui sướng vừa nhanh chóng mạnh lên, trên đời này hoàn toàn không có Cực Cảnh xuất hiện mới đúng."
"Ngươi nói đúng." Yến Song cười lên: "Trước Linh Lạc, quả thực chúng ta không mạnh bằng Cực Cảnh, nhưng chúng ta vui vẻ. Mặt ngoài Đại Linh truy nã chúng ta, nhưng kì thực không biết bao nhiêu đại quý tộc người Linh là kẻ ủng hộ nhóm ta. Trong lúc Cực Lạc thu hoạch được chân ý vô thượng, khiến cơ thể cường kiện hơn, trường thọ hơn. Có ai lại cự tuyệt con đường như vậy? Huống chi.... Chúng ta cũng có bái thần, chỉ là chúng ta bái không quyết đoán bằng Linh đình như vậy."
Trương Vinh Phương không phản bác được.
"Thế thì Hải Long thì sao? Hải Long và mấy người có quan hệ gì?"
"Việc này không liên quan đến chúng ta. Đó là tổ chức thuộc hạ của Tây tông làm ra vì lấy lòng hoàng tộc." Đôi mắt Yến Song lưu chuyển, thề thốt phủ nhận.
"Cho nên, công tử ngươi nhìn xem, con đường Linh đình lại bị người khống chế, không thể tự do. Con đường Cực Cảnh sẽ vô cùng đau khổ. Còn không nhìn thấy hy vọng. Chỉ có con đường Cực Lạc của chúng ta, bái Đại Cực Lạc Thiên, không bị người khống chế, tùy tính theo ý muốn. Vui vẻ tu hành, thế lực khổng lồ, huynh đệ tỷ muội ở khắp mọi nơi. Mặc dù nhân số đông đảo, nhưng đường rộng lại dài. Với thiên phú tiềm lực của công tử, mỗi ngày tìm chừng mười nữ tử, chung phó cực lạc, chẳng phải là công lực có thể đột phá mãnh liệt hay sao?"
"Vậy ngươi thì sao? Ngươi có từng thử đột phá mãnh liệt kiểu này chưa?" Trương Vinh Phương hỏi lại.
"Công tử muốn đồng tu với Song Song?" Đôi mắt Yến Song nhíu lại, lộ ra vẻ tươi cười.
"Chẳng qua đáng tiếc, Song Song một người tu tâm, bình sinh thanh tâm quả dục, vì tương lai đêm tân hôn hôm ấy, đạp vào cực hạn Cực Lạc. Tất nhiên, đầy đủ ưu tú như công tử ngày sau cũng có thể khiến Song Song động lòng...."