Hai người chạm vào nhau.
Oành!
Cả hai bên cùng lúc lùi lại một bước.
“Ồ? Thú vị thật.” Lúc này, Trương Vinh Phương mới thấy rõ ai đang tấn công mình. Không ai khác chính là Thiết đạo nhân trước đó hắn đã nhìn thấy từ xa.
Cả người Thiết đạo nhân mặc áo giáp đen, đội mũ giáp, che tất cả các bộ phận ngoại trừ đôi mắt.
Bên ngoài bộ giáp được bao phủ bởi một lớp áo đạo bào đen.
Đạo bào rách nát te tua, nhưng có thể mơ hồ phân biệt được một ký hiệu đạo môn mơ hồ thêu ở vị trí trong lòng.
Ký hiệu đó là một Thái Cực đồ màu đen tuyền kỳ lạ.
Giống như Thái Cực đồ bình thường đều có màu đen trắng rõ ràng, một nửa đen một nửa trắng.
Nhưng Thái Cực đồ này của hắn ta hoàn toàn là màu đen, chỉ có hai Âm Dương Nhãn ở giữa là màu trắng.
Xuyên qua mũ giáp, nhìn từ khoảng cách gần, Trương Vinh Phương có thể nhìn thấy đôi mắt dữ tợn tràn đầy tơ máu của Thiết đạo nhân.
“Ngươi là người? Hay một thứ gì đó khác?” Hắn thử hỏi.
“…” Không có câu trả lời.
“Nếu là người, chúng ta có thể thử nói chuyện.”
Trương Vinh Phương cẩn thận nói.
“Nếu không phải, đừng trách ta lỡ tay giết chết ngươi.”
“…” Thiết đạo nhân thở hổn hển, đột ngột bước về phía trước một bước, rồi lại lao ra.
Thanh kiếm sắt trong tay hắn ta ngay lập tức mở ra, giống như một con Khổng Tước đang xoè đuôi, vung ra một kiếm ảnh cực lớn.
Một kiếm ảnh hoàn toàn cao bằng cả gian phòng, giống như một bức tường, áp sát về phía Trương Vinh Phương.
Trong tiếng xé gió xoèn xoẹt.
Trương Vinh Phương đột nhiên vươn tay ra, song chưởng đeo găng tay bằng kim loại, ưng trảo chụp về phía trước.
Dải kiếm ảnh cực lớn đột nhiên hòa làm một, hoá thành một thanh kiếm bằng sắt, bị hắn dùng một tay giữ lấy sườn kiếm.
“Thân pháp và lực lượng của cửu phẩm, nhưng đáng tiếc kẽ hở trong chiêu số có quá lớn.” Trương Vinh Phương nở nụ cười, bỗng chốc đánh một chưởng vào ngực đối phương.
Oành!
Lực lượng vượt quá cửu phẩm mạnh mẽ đánh vào ngực Thiết đạo nhân. Hất văng hắn ta bay ngược ra ngoài, rơi xuống trong sân đạo quan.
Trương Vinh Phương tự hỏi, với lực lượng của một chưởng này, cho dù trên người đối phương mặc áo giáp, cũng nhất định sẽ bị thương, tạm thời lâm vào cảnh vô lực.
Hiện tại sau khi hắn bước vào thập phẩm, nhất cử nhất động, trong điều kiện bình thường, dùng hết sức lực đánh ra một chiêu đều tương đương với trình độ sử dụng kỹ năng phá hạn trước đây.
Đánh một chiêu như vậy thì đối phương…
Đột nhiên, hắn ồ lên một tiếng nhìn Thiết đạo nhân như không có chuyện gì xảy ra, bò dậy chạy ra khỏi đạo quan.
Từ động tác cử chỉ của hắn ta, đối phương trông như hoàn toàn không bị thương.
Nhớ đến tượng thần đặc biệt lần trước mình đã tạo ra, thứ kim loại cực nhỏ có thể chui vào cơ thể con người.
Trương Vinh Phương nhanh chóng thu lại nụ cười trên mặt, dưới chân đạp nhẹ một cái, nhanh chóng đuổi theo phương hướng của đối phương.
Lúc trước, tên dân cờ bạc đó chỉ cầm cự được vài nhịp thở thì đã hoàn toàn kiệt sức, ngã lăn ra đất tử vong.
Nhưng người trước mặt này…
Ngay lập tức, hắn không không do dự, đuổi theo sát phía sau.
Hai người ra khỏi đạo quan, nhanh chóng phi nước đại trong khu rừng.
Chỉ là, Thiết đạo nhân phía trước rõ ràng không nhanh bằng Trương Vinh Phương, chẳng mấy chốc đã bị đuổi kịp.
Oành.
Hai người lại lần nữa nhanh như chớp giao thủ, đạo nhân này có tốc độ ra tay và lực độ cửu phẩm, vượt xa cao thủ bình thường.
Nhưng tốc độ ra tay Trương Vinh Phương nhanh hơn nhiều so với đối phương, gần như cứ sau mấy chiêu là có thể đánh một chưởng vào trên thân thể Thiết đạo nhân.
Đúng như hắn nghĩ. Khôi giáp trên người Thiết đạo nhân rất dày, đồng thời lực lượng của hắn ta cũng rất lớn, cho dù bị đánh trúng mấy chiêu cũng không đau không ngứa.
Vẫn giao thủ với hắn như thường.
Chỉ trong nháy mắt, hai người đã vượt qua một dòng suối, đi đến một sườn dốc.
Thiết đạo nhân vung thanh kiếm sắt giống như một con hổ điên vung vẩy lung tung.
Tốc độ lực lượng của hắn ta cực kỳ nhanh, khi vung lên sẽ phá vỡ bất cứ thứ gì gặp phải.
Chỉ có một số cây cối cực kỳ thô to mới không bị chém đứt.
Trương Vinh Phương đánh trúng hắn ta bảy tám lần liên tiếp, nhưng vẫn không có tác dụng gì cả, thậm chí còn không thể làm hắn ta suy yếu đi.
Điều này khiến hắn vừa né tránh vừa suy nghĩ cách đối phó với con quái vật da sắt này.
Dù sao, nếu những gì Cung Sơ Nhân nói là sự thật, hy vọng Siêu Phẩm của hắn có thể nằm trên người người trước mặt.
*
*
Ngay khi Trương Vinh Phương và Thiết đạo nhân đang dây dưa giao thủ, bên phía Đại Trọng quan bên này.
Ôn Thiếu Đông đem theo những nhân thủ còn lại của Chính Minh hội, hợp tác với những tán nhân rốt cuộc cũng đến được đây.
“Theo tình báo bọn ta có được, mỗi khi Thiết đạo nhân bắt người thì người đó sẽ bị đưa đến đạo quan này để giam giữ.