Mọi người cẩn thận một chút, ba người một nhóm, phân tán tiến vào trong tìm kiếm.
Nếu gặp nguy hiểm, có thể lập tức lớn tiếng kêu cứu.”
Ôn Thiếu Đông cẩn thận giơ tay lên. Bắt đầu chỉ huy mọi người tản ra để tìm người.
“Vâng!”
Ngay sau đó, nhiều nhóm người tản ra, cầm vũ khí bí mật trong tay, tiến vào bên trong đạo quan từ những kẽ hở khác nhau.
Người vội vàng nhất trong đó là Trần Diệu Đồng, vì lo lắng cho sự an toàn của muội muội mình, nàng là người đầu tiên vào đạo quan.
Chỉ là một đám người đã tìm kiếm một lúc, nhưng không tìm thấy gì cả.
Không có ai trong đạo quan cả.
Ánh mắt Ôn Thiếu Đông đề phòng, chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đi vào đạo quan.
Hắn ta ngẩng đầu lên nhìn Tứ Tượng thiên tôn được thờ cúng.
Đi quanh bức tượng thần một vòng, quan sát nó một cách cẩn thận.
Hắn ta nhớ trước đây mình vào làm lễ trong các đạo quan, hiếm khi thấy loại tượng thần như vậy. Chỉ là sau khi bước đến phía sau bức tượng thần, hắn ta mới khẽ giật mình, nhận ra một chi tiết nhỏ. Dưới lưng tượng thần có những hoa văn và khe hở rất nhỏ bé.
Ôn Thiếu Đông vươn tay nhẹ nhàng sờ một hồi vào phần lưng của tượng thần.
Phịch.
Bỗng nhiên phần lưng của tượng thần sụp xuống, vỡ vụn ra một cái hố đen.
Vẻ mặt Ôn Thiếu Đông run lên, hơi do dự, nhanh chóng bóp nát mép hố đen, mở rộng nó.
Chẳng mấy chốc liền nhìn thấy bên trong cái hố này là một không gian bằng phẳng thon dài, trong không gian đặt một quyển sách.
Hắn đưa tay lấy quyển sách bằng da ra.
Ngoài ra còn có một cái bình đen như mực bên dưới quyển sách.
“Đây là cái gì?” Trực giác của hắn ta cảm thấy thứ này nhất định sẽ không tệ.
Thực lực Thiết đạo nhân mạnh mẽ như vậy, nhưng vẫn bảo vệ đạo quan này, chắc chắn nơi này phải ẩn giấu một bí mật gì đó.
Và quyển sách và chiếc bình sứ này có lẽ chính là bí ẩn giấu trong đó.
Trái tim Ôn Thiếu Đông đập dữ dội, nhanh chóng cất đồ vào trong bao.
Sau đó hắn ta xoay người, đi ra khỏi phía sau lưng bức tượng, giả vờ như thể không xảy ra chuyện gì.
Chỉ là hắn ta không để ý chút, lúc hắn ta bí mật lấy đồ, Trần Diệu Đồng cũng đang lục soát đã nhìn thấy cảnh này từ cửa sổ vỡ bên ngoài chủ điện.
“Tìm được rồi!” Đúng lúc này, đột nhiên có người hét lớn.
Lập tức một đám người vội vàng chạy tới.
Có người đã tìm thấy một căn hầm, giải cứu con gái của U Hằng Đao Trần Á bị giam cầm
Một nữ tử bình thường đã bất tỉnh từ lâu.
Nhìn thấy người đã được cứu ra, ánh mắt Ôn Thiếu Đông khẽ thả lỏng, lập tức chỉ huy cho mọi người rút đi.
Mục đích của chuyến đi này đã đạt được.
Mà một chuyện khác…
Thực ra, hắn ta không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của Vân sư huynh và những người khác trong đạo quan, trong lòng đã có một linh cảm không hay.
Chỉ là không thể nói rõ ở thời điểm này.
Nếu đã được tìm được Trần Á, cho dù mọi người có vũ khí bí mật, cũng không dám dốc sức liều mạng với Thiết đạo nhân.
Vì vậy, mọi người rối rít đồng ý, rời khỏi rừng m Hoè.
Kết quả là toàn bộ đội ngũ bắt đầu lần lượt chuyển hướng, quay trở về theo hướng đã đến.
Sau khi mọi người đã rút khỏi đạo quan.
Có người đề nghị nên đốt quách đạo quan này luôn đi.
“Chỗ ta còn một ít dầu hỏa đây! Nếu Thiết đạo nhân kia yêu thích nơi này như vậy, chúng ta hãy hoàn toàn phá hủy nó đi!” Triệu Địa Hổ hung ác nói.
“Nếu nhen lửa ở chỗ này, lỡ như lửa lớn đốt núi luôn thì sao giờ?” Lâm Hoan hơi lo lắng.
“Đúng vậy, không thể đốt được. Lỡ như lửa lớn gây ra cháy rừng, bao nhiêu người vô tội sẽ bị thiêu chết?” Trần Diệu Đồng và những người khác phản đối.
Mỗi người họ đều có những lo lắng riêng của mình.
Trần Diệu Đồng nhìn Trần Á đã được cứu, nhưng muội muội nàng và những người khác vẫn không thấy bóng dáng, hy vọng ban đầu trong lòng nàng càng ngày càng giảm dần.
Lúc này, nếu có hỏa hoạn xảy ra vào, lỡ như muội muội và những người khác còn sống thì chẳng phải là…
Vì vậy, nàng kiên quyết phản đối việc đốt lửa.
“Được rồi, chư vị, xem ra cuộc giải cứu lần này của chúng ta đã hoàn thành một nửa. Bây giờ sắc trời đã muộn, nếu muốn tìm những người còn lại…” Ôn Thiếu Đông còn chưa dứt lời.
Đột nhiên, cách đó không xa vang lên một tiếng thét kinh hãi.
“Mọi người mau đến đây xem!”
Lông mày hắn ta nhíu lại, lúc này tất cả tâm trí hắn ta đều đổ dồn vào thứ vừa bất ngờ có được kia. Hoàn toàn không muốn thêm rắc rối.
Không cần nghĩ cũng biết, thứ có thể được cất giấu ở một nơi bí mật như vậy chắc chắn là một thứ rất quan trọng.
Chỉ là có một đám người dồn dập lao tới chỗ người nọ la lên.
Hắn ta cũng không thể không chạy tới.
Khi mọi người đến nơi, chẳng mấy chốc, tất cả mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt làm kinh sợ.